Triệu Bạch Đào một câu hỏi của Tống Chiêu An nghẹn lời. Nhớ cách nguyên chủ khi xưa đối đãi với , nàng bèn ưỡn cổ đáp lấy lệ:
“Ai… ai sợ chứ, …”
thốt một từ “” nàng mãi chẳng thốt lời kế tiếp.
Tống Chiêu An khẽ bước gần, bàn tay rộng lớn đặt lên cổ nàng, ấm từ lòng bàn tay truyền tới, khiến nàng giật thót, suýt nhảy dựng.
C.h.ế.t thật! Nàng còn là thiếu nữ ngây ngô, mà là một nữ nhân trưởng thành. Tống Chiêu An vốn là phu quân nguyên chủ, cũng tức là phu quân của nàng. Xa cách bao lâu nay, nếu giờ hành động gì, nàng thật sự chống đỡ .
Triệu Bạch Đào vội dậy, đem hài tử trong lòng giao cho :
“Chàng bế lấy Niệm nhi, xem Ninh nhi.”
Tống Chiêu An cúi đầu bàn tay , cảm giác mềm mại dường như vẫn còn lưu nơi đầu ngón tay, trong lòng khỏi dâng lên chút hẫng hụt.
Bao tháng ngày vắng nhà, từng nghĩ đủ cảnh tượng khi về. Tệ nhất là Bạch Đào bỏ , chỉ để hai hài tử. Nào ngờ lúc trở về, nàng vẫn còn ở đây, đổi đến lạ, dẫn dắt cả nhà buôn bán, nuôi dưỡng con cái tươi, còn tự tay chuẩn cơm canh cho .
Trong lòng vốn là vui mừng. nhớ đến câu nàng hỏi “Ninh nhi theo cha theo nương”, Tống Chiêu An thấy rõ, nàng vẫn rời xa .
Hắn cố tình cho Ninh nhi ngoài chơi, mong tìm thêm cơ hội gần gũi. Song Bạch Đào né tránh như rắn rết. Nỗi bất lực dâng lên trong lòng, chẳng thể nào ngăn .
Triệu Bạch Đào ngoài, hít sâu một , khẽ vỗ trán. Chính bản nàng cũng gì. Với nàng, Tống Chiêu An chẳng khác nào một xa lạ. Dẫu qua, quả là nam nhân , nhưng để nàng lập tức chấp nhận, cùng cận kề gối chăn, quả thật quá gượng.
Một mảng ký ức của nguyên chủ bỗng ùa về, khiến mặt nàng đỏ bừng. Thật là… hổ!
lúc , Tống Ngữ Ninh chạy tới hỏi:
“Nương, mặt đỏ thế? Có khỏe ?”
Triệu Bạch Đào vội chạm má, gượng :
“Không, nương .”
Nàng bèn xuống, cùng Ninh nhi vuốt ve chú ch.ó nhỏ, mẫu tử hai chuyện trò lặt vặt. Song trong lòng nàng vẫn ngơi nghỉ. Trước mắt cần nhất là giữ cho Tống Chiêu An yên lòng, cứ kéo dài mãi cũng chẳng cách. Đây tác phong xử sự của . Nghĩ thế, nàng liền dặn dò:
“Ninh nhi, con ngoan ngoãn chơi, nương một lát sẽ về.”
Tiểu oa gật đầu .
Triệu Bạch Đào trong, khẽ gõ cửa. Giọng Tống Chiêu An trầm vang :
“Vào .”
Bước , nàng thấy chiếc ghế nhỏ cạnh giường, Niệm nhi đó, phụ tử hai đang chơi đùa.
Trong lòng nàng thoáng động: Người còn bụi bẩn mà chẳng lên giường.
“Ta cùng chuyện.”
Một câu rơi xuống, lòng Tống Chiêu An chùng hẳn. Rốt cuộc cũng đến … chẳng lẽ nàng thật sự chẳng đợi thêm nữa?
Hắn hít sâu, thấp giọng:
“Nàng .”
Triệu Bạch Đào chỉnh ý tứ:
“Ta trở về, lúc chuyện e lúc, nhưng vẫn nên sớm phân rõ thì hơn.”
Thấy đáp, nàng tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-64.html.]
Hạt Dẻ Nhỏ
“Chàng thể bình an trở , thực sự vui mừng. Những ngày vắng bóng, cả nhà ai cũng nhớ, Ninh nhi cũng nhớ.”
Một giọng trầm thấp vang lên:
“Vậy… còn nàng?”
Lời đến miệng nghẹn . Nếu là nguyên chủ, hẳn sớm như mưa trong lòng , tình cảm từ đó mà nhen nhóm. giờ là nàng – Triệu Bạch Đào.
Thấy nàng mãi đáp, Tống Chiêu An khẽ thở dài:
“Thôi, nàng cứ tiếp .”
Nàng hít sâu, cố trấn định:
“Ta mừng vì còn sống. Còn chuyện giữa và , hết hãy gác . Vì các con, vì cái nhà , chúng cứ bình hòa cùng sống, coi như là đối tác… thấy chăng?”
Tống Chiêu An sững . Đối tác? Dẫu chẳng điều mong, nhưng so với việc gạt bỏ , rốt cuộc cũng còn hơn.
“Được, đáp ứng.”
Triệu Bạch Đào ngờ dễ dàng chấp thuận như . Trong lòng nhẹ nhõm hẳn, :
“Vậy thì . Chàng cũng mệt , mau rửa ráy nghỉ ngơi . Ta trải giường cho .”
Nói xong liền vui vẻ bước ngoài.
Trong gian nhỏ vốn để Tống mẫu thỉnh thoảng nghỉ trưa, nàng mới chăn đệm, chuẩn đấy.
Rồi cao giọng gọi:
“Ninh nhi, trời tối , mau về rửa mặt nghỉ thôi.”
Tiểu oa chạy lon ton trở về.
Trong bếp, nước còn ấm, hiển nhiên là Tống Chiêu An rửa bát xong còn để . Không chỉ bát sạch bóng, ngay cả bếp cũng chùi kỹ lưỡng. Triệu Bạch Đào thoáng gật gù. Ít nhất, quả là nam nhân gánh vác, đối tác thế , cũng bớt gánh nặng.
Nàng dẫn Ninh nhi rửa mặt xong, Tống Chiêu An cũng đến.
Hắn chỉ lặng lẽ , gì. Nàng ánh mắt bối rối, bèn gượng ho khan:
“Chúng xong ngay đây. Chàng tắm ? Trong rương hẳn còn áo quần của , lát nữa lấy cho.”
“Không cần, tự lo .”
Hắn trở trong, mở tủ, quả thấy cùng vẫn còn vài bộ áo cũ, chỉ còn hai bộ là mới.
Vừa cầm , Triệu Bạch Đào bế Ninh nhi , thấy ngẩn ngơ y phục, nàng liền giải thích:
“Những y phục định cho cha và các ca ca mặc, nhưng nương nỡ, nên giữ . Còn tháo , một ít may thành áo cho Niệm nhi, một ít thì tã.”
Tống Chiêu An gì, chỉ ôm áo .
Trong bồn tắm, nước bốc mờ, thấm ướt cả hốc mắt .
Tắm xong, đẩy cửa gian trong thì thấy khóa. Đứng hồi lâu, cuối cùng mới xoay , về phòng khác.
Trong lòng chỉ tự nhủ:
“Chớ vội… cũng sẽ dần hơn thôi.”