Triệu Bạch Đào vội vã bước bếp, chỉ cảm thấy ánh mắt Tống Chiêu An như lực xuyên thấu, khiến nàng chẳng còn chỗ nào để ẩn .
Thoát khỏi tầm của , nàng mới thở dài một , cố gắng trấn tĩnh . Tay việc, đầu thì suy nghĩ nên biện bạch .
Nguyên chủ vốn xuất tiểu thư khuê các, việc nặng nhất từng cũng chỉ là cầm kim thêu vài chiếc khăn tay, chứ tuyệt từng đặt chân bếp. Vậy mà nay nàng thể cả món bún chua cay bán lấy bạc, điều e khó mà che giấu .
Huống hồ, Tống Chiêu An ở rể Triệu gia nhiều năm, hiểu rõ tính tình Triệu Bạch Đào. Dù cưới về, cũng hết lòng cho nàng an nhàn sung sướng, việc đều do một tay gánh vác. Nay đột nhiên nàng đổi lớn đến thế, bảo chẳng nảy sinh nghi ngờ.
Thêm nữa, nguyên chủ tính tình nhu nhược, chỉ lóc, yếu ớt. Còn ban nãy, nàng dám vung d.a.o dọa Mã Tiểu Khuê, chỉ e Tống Chiêu An cũng khác lạ.
Đang miên man nghĩ ngợi, phía chợt vang lên giọng :
“Ta ngoài một lát.”
Triệu Bạch Đào thuận miệng ừ một tiếng, thở dài, ném phăng con d.a.o xuống, trong bụng chỉ đành tự nhủ: c.h.ế.t ngựa coi như ngựa sống mà chữa.
Đợi khi cơm nước dọn xong, Tống Chiêu An vẫn về. Nàng bèn hỏi tiểu nữ nhi:
“Ninh nhi, cha con ?”
Tiểu nha đầu lắc đầu:
“cha .”
Triệu Bạch Đào xổm xuống, dịu giọng hỏi:
“Ninh nhi, cha trở về, con vui ?”
Tống Ngữ Ninh hớn hở gật đầu, đôi mắt cong cong:
“Con vui lắm, con sớm cha sẽ lừa Ninh nhi.”
Nhìn nữ nhi hân hoan đến thế, Triệu Bạch Đào trong lòng rối bời. Nàng do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi :
“Nếu một ngày, cha và nương xa , Ninh nhi sẽ theo ai?”
Lời dứt, tiểu nha đầu mím môi, lập tức òa nức nở. Triệu Bạch Đào hoảng hốt, vội dỗ dành:
“Nương đùa thôi, Ninh nhi đừng .”
lúc nàng ôm con dỗ dành, tiểu nha đầu nghẹn ngào gọi một tiếng:
“cha…”
Tim Triệu Bạch Đào khẽ run, chỉ tưởng đó chính là câu trả lời của con, trong lòng bỗng thấy nghẹn ngào khó chịu.
Ngay lúc , một đôi tay rắn chắc ôm lấy Ninh nhi từ trong lòng nàng. Không ai khác, chính là Tống Chiêu An.
Triệu Bạch Đào đang chìm trong nỗi buồn, lập tức giật thót , tay còn vô thức đặt lên ngực, thầm rủa: Người chẳng tiếng động, rốt cuộc bao nhiêu ?
Tống Chiêu An thoáng trầm mắt, nàng một cái. Ký ức khi xưa rời , trông thấy bức thư dâng lên trong lòng. Quả nhiên… nàng vẫn mang tâm tư rời xa .
Hắn ôm Ninh nhi dịu dàng an ủi, cho đến khi tiểu nha đầu mỉm trở .
Triệu Bạch Đào gắng nhớ mối quan hệ giữa nguyên chủ và Tống Chiêu An. Ngoài chuyện ân ái chăn gối đầy sự kháng cự và sợ hãi, thì hầu như là im lặng. Nàng chìm trong thế giới riêng, còn chỉ cúi đầu việc.
Không lời, chuyện, chẳng trách tình cảm phu thê lạnh nhạt đến . Chỉ nghĩ đến thôi, nàng cũng thấy nghẹt thở.
Song, nàng kẻ câm như nguyên chủ nữa.
“Cơm xong cả , dùng .”
“Ừ.” Tống Chiêu An ôm nữ nhi xuống.
Khi đưa tay lấy cơm, trùng với động tác của nàng. Bàn tay thô ráp, nóng rực chạm tay nàng. Triệu Bạch Đào giật rụt về, trong lòng còn chút ngượng ngập.
Hắn khẽ dừng, giọng trầm khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-63.html.]
“Để .”
Triệu Bạch Đào buông bát đũa, xuống, mặc .
Một bữa cơm cứ thế diễn trong bầu khí nửa xa lạ, nửa quen. Ngoài tiếng ríu rít vui của Ninh nhi, phu thê hai chẳng thêm lời nào.
Ninh nhi thì dường như quen với sự trầm lặng , tíu tít chạy qua bên cha, chạy về cạnh nương.
Có lúc còn gắp thức ăn cho Tống Chiêu An:
“cha, nay cơm nương nấu ngon, mau ăn nhiều một chút.”
Tống Chiêu An mỉm , gắp cho con một miếng:
“Ninh nhi cũng ăn.”
Ngập ngừng một lát, gắp một đũa để bát Triệu Bạch Đào.
Triệu Bạch Đào lặng lẽ nhận lấy.
Vừa ăn, Tống Chiêu An cơm canh hôm nay quả thực ngon, khác hẳn . Chỉ trong thời gian ngắn ngủi , thấy nàng đổi, đổi quá nhiều.
Duy chỉ điều — lòng nàng, vẫn là ý rời xa . Nghĩ đến đây, chợt trầm mặc.
Còn Triệu Bạch Đào, ăn mà chẳng mùi vị gì, chỉ cảm thấy Tống Chiêu An gắp cho nàng một đũa thức ăn, tâm tình dường như chùng xuống.
Ăn xong, tiểu nữ nhi Ngữ Niệm giường nhỏ òa lên. Triệu Bạch Đào vội buông đũa định dậy, ai ngờ Tống Chiêu An nhanh hơn một bước.
“Nàng cứ ăn , để bế con .”
Nói , ôm lấy hài tử, dịu dàng dỗ dành.
Động tác của thành thạo, hiển nhiên ngày từng bế Ninh nhi nhiều . Hắn kiểm tra tã lót, trêu con :
“Niệm nhi ngoan, là đói bụng ướt , để phụ xem nào.”
Người nam nhân vốn dĩ cao lớn uy nghi, giờ phút hiền hòa lạ thường. Niệm nhi trong vòng tay nhanh chóng im bặt, ngón tay bé nhỏ mút trong miệng, tròn xoe mắt cha.
Tống Chiêu An thuần thục tã mới, khẽ :
“Niệm nhi giờ thoải mái .”
Hạt Dẻ Nhỏ
Tiểu oa nhi ê a vài tiếng, miệng chun , rõ ràng là đói.
Triệu Bạch Đào nhanh chóng ăn hết chỗ cơm, tiến bế con từ tay :
“Đến giờ Niệm nhi b.ú , để cho con ăn.”
Nói xong liền ôm buồng trong.
Khi tiểu nữ nhi nàng bế , trong lòng Tống Chiêu An thoáng hụt hẫng. Hắn siết chặt ngón tay, bàn, chăm sóc Ninh nhi ăn nốt bữa.
Triệu Bạch Đào trong buồng, vén áo cho con bú, ánh mắt dần trống rỗng. Ngoài , tiếng phụ cùng nữ nhi truyền , khiến nàng chợt ngẩn ngơ.
Khi lấy thần trí, đầu thì bắt gặp Tống Chiêu An phía từ bao giờ, ánh mắt sâu thẳm dừng nàng.
Nàng hoảng hồn, vội kéo vạt áo che , thở hổn hển trách:
“Chàng chẳng tiếng, giật c.h.ế.t .”
Tống Chiêu An nàng, giọng thấp trầm:
“Nàng… sợ ?”