Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-10-12 00:27:19
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nhà lý chính, Tống Ngọc Đường đang cùng con trai bàn luận chuyện Triệu Bạch Đào khen thưởng.

“Việc đối với thôn Tống gia mà , rốt cuộc là chuyện . Miễn thuế má, miễn lao dịch, vốn chỉ nho sinh đỗ Tú tài mới đãi ngộ như thế. Lại còn thêm danh hiệu ‘nghĩa dân’, thôn mấy chục năm nay mới xuất hiện một vinh dự .”

Ông dặn:

“Điều quan trọng nhất, Triệu Bạch Đào để ấn tượng mặt tri huyện đại nhân. Về chúng đối xử với nàng khách khí hơn một chút.”

Con trai Tống Ngọc Đường là Tống Thanh Sơn gật đầu đáp .

lúc , Tống Chí An đến. Hắn cất giọng:

“Lý chính thúc, hôm nay hiếm khi chuyện vui như , trong nhà con chuẩn chút rượu canh, xin mời thúc nể mặt tới dự.”

Tống Ngọc Đường vội khách sáo:

“Quả thực là hỷ sự lớn, nhất định tới, nhất định tới.”

Tống Chí An mời thêm mấy hộ láng giềng từng giúp đỡ Triệu Bạch Đào. Nghe tin nàng đãi cơm, ai nấy đều hoan hỷ, lúc đến còn mang theo chút quà mọn: cầm theo mấy quả trứng, xách nửa đấu gạo, chu đáo nhất chính là Lý chính, tự tay mang đến một cân thịt.

Mã đại nương tay cầm trứng, kéo tay Triệu Bạch Đào :

“Bạch Đào , con rạng rỡ cho thôn Tống gia chúng . Đừng để tâm đến những kẻ ghen tị . Vừa đại nương ở đây, nếu mặt, nhất định con mắng cho một trận.”

Triệu Bạch Đào khẽ :

“Vẫn là đại nương thấu tình đạt lý. Dạo nhiều nhờ giúp đỡ, hôm nay một là vui mừng, hai là cũng để tạ ơn . Người cứ xuống nghỉ ngơi, hôm nay ăn uống cho thật thoải mái.”

Chờ cơm canh xong, khách khứa cũng đông đủ, bày ba bàn đầy kín, còn sang nhà bên mượn thêm hai chiếc bàn mới đủ.

Mâm cơm hôm nay cực kỳ phong phú: nàng mua ở chỗ Giang bá nương năm cân thịt ba chỉ để kho, nấu ba con cá, còn mổ cả con gà trống lớn trong nhà. Giang bá nương còn tặng một miếng gan heo, Triệu Bạch Đào mua thêm vài khúc sườn lớn. Cộng với mấy món rau nhà trồng, đủ cả tám món, còn thịnh soạn hơn cả ngày Tết.

Ngoài , mỗi còn bưng lên một bát bún chua cay Mọi ăn vui vẻ. Tống phụ, Tống Chí An và Tống Bình An bồi bàn nam, còn Triệu Bạch Đào cùng Tống mẫu thì ở bàn nữ.

Tống Đại Hà bán thịt về cũng mang rượu đến, mấy uống rượu ăn thịt, giữa đêm yên tĩnh mà náo nhiệt khác thường.

Triệu Bạch Đào một nữa dậy cảm tạ, Lý chính khoát tay:

“Nhắc đến tạ ơn thì thôn Tống gia cảm ơn ngươi mới đúng. Ngươi rạng mặt cho cả thôn. Những lời gièm pha ban ngày, chớ để trong lòng. Về nếu còn ai dám nhiều lời, cứ cho , sẽ chống lưng cho ngươi.”

Triệu Bạch Đào liền chắp tay:

“Vậy Bạch Đào xin tạ ơn Lý chính thúc.”

Trong nhà rộn ràng lời khách sáo, chỉ Lưu Quế Phân và Thôi Xuân Vũ vui vẻ gì.

Lưu Quế Phân trong lòng vẫn uất ức: vốn dĩ nàng nghĩ Triệu Bạch Đào vì nhà cách bột khoai, nên mới cố tình đem phương pháp công khai cho cả thôn, giờ thì , chỉ thôn Tống gia, mà cả Hà Châu trấn đều . Tuy nàng cùng Tống Khang Bình so với khác trong thôn vẫn bán , nhưng giá cả chẳng còn như xưa, những mối bàn xong cũng khác tranh mất, lợi tức hao hụt chẳng ít.

Nghĩ đến tương lai bột khoai càng khó bán, càng thấy tức giận. Triệu Bạch Đào những tiếng , còn cả phần thưởng. Năm mươi lượng bạc , riêng đặc ân miễn thuế, miễn lao dịch là phúc phận trời ban. Xưa nay chỉ nho sinh đỗ đạt mới hưởng, mà nho sinh dễ thi, trong khi nàng thảnh thơi mà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-53.html.]

Lưu Quế Phân và Tống Khang Bình bắt đầu hối hận, giá như ban đầu bọn họ nhanh chân đem phương pháp báo cho tri huyện đại nhân, thì vinh dự thuộc về . đời nào chữ “giá như”?

Về phần Thôi Xuân Vũ, đến nay vẫn dẫn con sang xin Triệu Bạch Đào. Nhà nàng là hộ duy nhất trong thôn bột khoai, vì thế Mã Đại Khuê đ.á.n.h c.h.ử.i ít .

Thôi Xuân Vũ buồn tủi vô cùng. Ban đầu xin là do Mã Đại Khuê cản, còn lớn tiếng :

“Một quả phụ ngươi , ngươi xin ? Chẳng lẽ coi Mã Đại Khuê là ?”

Về Triệu Bạch Đào truyền dạy cách bột khoai, cả thôn đều kiếm tiền, nàng sốt ruột học, song lúc quá muộn, Triệu Bạch Đào cũng chẳng còn nhận lời. Thôi Xuân Vũ toan học lỏm từ những khác trong thôn, nào ngờ ai nấy giấu kín, khiến nàng tức c.h.ế.t.

Giờ nhà Triệu Bạch Đào náo nhiệt, Mã Đại Khuê trút giận lên đầu thê tử:

“Đồ vô dụng, việc gì cũng xong, nuôi ngươi chỉ tổ phí thóc gạo.”

Nước mắt Thôi Xuân Vũ rơi lã chã, nàng thấy thật sự khổ chỗ . Ý định cưới Triệu Bạch Đào vốn cũng do bà bà đề , nàng lỡ lời huỵch toẹt, nay tất cả thành ở nàng.

“Khóc, , , chỉ .”

Thôi Xuân Vũ lau nước mắt, lí nhí:

“Ngày mai sẽ xin , cầu Triệu Bạch Đào dạy cách bột khoai cho .”

“Bây giờ còn tác dụng gì? Cả Hà Châu trấn đều , còn kiếm bạc gì nữa? Ngươi chờ đấy, tin đối phó nổi một đàn bà.”

Nói xong, Mã Đại Khuê đẩy cửa bước . Thôi Xuân Vũ thấy tiến phòng Mã Tiểu Khuê bên cạnh. Nàng định gì, chỉ tự nhủ: từ nay về , chuyện trong cái nhà , nàng quyết chẳng quản thêm nữa.

Trăng lên tới giữa trời, Triệu Bạch Đào tiễn khách xong, trong phòng chỉ còn nhà họ Tống. Mọi thu dọn chén đũa, Tống Chí An và Tống Bình An trả bàn ghế mượn, Tôn Xảo Nương mang rửa chén bát.

Đến khi xong việc, là đêm khuya. Mai còn chợ, Triệu Bạch Đào đóng cửa cẩn thận, mới trở phòng. Hai hài tử sớm ngủ say.

Hạt Dẻ Nhỏ

Nàng xuống giường, hôn khẽ lên gương mặt chúng, lòng mãn nguyện mới an tâm ngủ.

Một giấc đến sáng, Triệu Bạch Đào dậy sớm, bế Niệm Nhi còn ngái ngủ cho bú, vắt sẵn chút sữa để dành ban ngày, mới xuống bếp cơm sáng. Tống mẫu cũng sang giúp.

Ăn xong, tách hai ngả, hai cỗ xe bò cùng rời : một xe về trấn, một xe tiến huyện thành.

Hôm nay là đầu tiên Triệu Bạch Đào bày hàng ở huyện thành, nên chỉ mang theo ít đồ để thăm dò. Khi đến huyện Tuyền Dương, trời mới sáng, chợ phiên đông tấp nập.

Quả nhiên huyện thành khác hẳn, náo nhiệt hơn Hà Châu trấn gấp bội, chợ cũng ăn mặc sạch sẽ, tươm tất hơn. Tống Chí An đ.á.n.h xe, ba chọn một chỗ trống, liền bày hàng.

Ba tay chân lanh lẹ, chẳng mấy chốc xếp xong. Vốn nghĩ buổi đầu sẽ khó buôn bán, nào ngờ bày khách ghé , kinh ngạc thốt:

“Ôi chao, nơi cũng bún chua cay la ? Lần ăn ở Hà Châu trấn, tới nay vẫn nhớ mãi quên.”

 

 

 

Loading...