Triệu Bạch Đào dẫn chọn y phục. Quả nhiên, y phục trong hiệu của Mao đại gia đường may khéo, kiểu dáng cũng tệ. hỏi đến giá, Tống mẫu vội lắc đầu:
“Uổng phí bạc trắng, với hai tẩu ngươi đều khéo tay, chi bằng mua vải về tự may là .”
Lưu Quế Lan cùng Điền Tam cũng phụ họa gật đầu:
“Nương đúng đấy.”
Lưu Quế Lan còn sợ Mao đại gia thấy, bèn ghé sát Bạch Đào, hạ thấp giọng:
“Thôi bỏ thì hơn.”
Bạch Đào đưa tay sờ thử vải, quả thấy đủ dày. Tính , cả nhà mua thành y thì đúng là một khoản bạc nhỏ. Nàng bèn sang hỏi Mao đại gia:
“Đại gia, trong hiệu bán bông chăng?”
Mao đại gia lập tức đáp:
“Có, chứ. Chỉ là bông quý, ít mua, giá năm mươi văn một lạng.”
Giá quả thật rẻ. Lúc Bạch Đào mới hiểu, áo bông của Tống mẫu cùng mấy mặc, trong ruột căn bản chẳng bông, mà là cỏ sậy. Trước nàng từng vô ý thấy áo rách mới , nghĩ chỉ thấy xót xa.
Tống mẫu liên tục kéo tay nàng:
“Ngàn vạn chớ mua loại đắt thế, y phục của chúng đủ ấm . Năm Chiêu An còn may cho cùng cha ngươi mỗi một chiếc áo da cừu, chỉ là đến độ giá rét nên lấy mặc thôi.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Bạch Đào sang Quế Lan cùng Điền Tam. Vừa nàng may áo bông cho các nàng, hai trong lòng vốn vui mừng, nhưng bắt gặp ánh mắt giận dữ của Tống mẫu, cuối cùng đành lắc đầu:
“Chúng vốn quen việc, thể sợ lạnh. Thật sự rét quá thì ở trong nhà cũng chẳng , cần .”
Bạch Đào nghiêm giọng:
“Như thể .”
Cuối cùng, nàng vẫn dứt khoát mua mười cân bông, hai tấm vải thô, hai tấm vải mịn. Tổng cộng hết tám lượng bạc. Đến lúc trả bạc, Tống mẫu đau như cắt ruột, bạc chịu nổi tiêu pha thế .
Quế Lan cùng Điền Tam ôm vải bông trong lòng mừng rỡ, chẳng khác nào cầm bảo bối.
“Bạch Đào, mấy việc khâu vá cứ giao cho chúng , cam đoan may cho ngươi cùng Nhàn nhi, Niệm nhi thật .”
Bạch Đào gật đầu:
“Vậy đem vải phân , phần của cùng hai hài tử thì tự tay may. Nhà nhiều , cùng động thủ, mới sớm y phục mà mặc.”
Xuân Nha và Hạ Nha ríu rít chạy đến, cầm lấy đồ tay nàng:
“Tam thẩm, chúng cũng thêu, đến lúc đó thêu mấy con vịt nhỏ lên áo cho , cam đoan xinh .”
Bạch Đào , lòng cũng vui vẻ, một nhà ríu rít đầu trấn.
Tống mẫu ban đầu còn cam lòng, thấy cả nhà ai nấy đều hớn hở, cuối cùng cũng bật .
Bạch Đào thấy nương nở nụ , liền nắm tay bà:
“Con nương xót bạc, nhưng chúng vất vả kiếm tiền, chẳng cũng là để cả nhà sống hơn ? Nương yên tâm, con còn kiếm nhiều hơn nữa.”
Tống mẫu gật đầu:
“Tốt, , chỉ cần các ngươi vui vẻ, đây kẻ khó chịu nữa.”
Trong lúc , xe bò của Tống đại gia tới.
Trên xe chở ít trong thôn Tống gia. Thấy Quế Lan mấy tay ôm đầy bông vải, ai nấy liền tặc lưỡi chua chát:
“Ối chà, Bạch Đào phát tài , mua cả đống thứ .”
Bạch Đào nhận đối phương quen mắt mà nhớ tên, chỉ nhẹ:
“Người trong nhà đông, chẳng còn cách nào khác. Thực sự phát tài thì mua sẵn thành y cả .”
Người hừ một tiếng:
“Chớ giấu diếm, thấy cha chồng ngươi còn dắt một con trâu về nữa. Vừa trâu bông, chẳng là phát tài ? Ngươi yên tâm, dù giàu, chúng cũng giành của ngươi .”
Tống mẫu lập tức tiếp lời:
“Ta thấy Chu thẩm tử ngươi cũng mua chẳng ít. Bán bún khoai lang chắc cũng lời lắm chứ gì. Vậy càng cảm tạ nhà đầu Bạch Đào nhà , phát tài thì cũng kéo cả thôn cùng kiếm ăn. Hà tất lời chua chát thế?”
Chu thị sắc mặt biến đổi, đám xe vốn định xem trò vui vội đổi đề tài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-51.html.]
“Cũng cảm tạ Bạch Đào, nó thì năm nay chúng còn chẳng mua nổi miếng thịt. Lại đây, Bạch Đào, chỗ , thẩm che gió cho.”
Mấy năm nay, nhờ món bún khoai lang, thôn Tống gia quả thực khấm khá hẳn. Nhà nào trong tay cũng ít bạc dư, nên hôm nay mới ùn ùn kéo lên trấn.
Bạch Đào dìu Tống mẫu cùng mấy hài tử lên xe, tìm một chỗ bên góc.
Chu thị lắm miệng:
“Bạch Đào , nhà ngươi xe trâu, nhớ cho chúng nhờ một chuyến đấy nhé.”
Bạch Đào mỉm :
“Có cơ hội tự nhiên là .”
Nói xong nàng nhắm mắt dưỡng thần, Tống mẫu cũng mặt . Chu thị đành ngậm miệng.
Xe bò chậm rãi về tới thôn Tống gia. Tống đại gia theo thói quen dừng ngay nhà Bạch Đào. Nàng đưa bạc xe, cảm tạ mới viện.
Chưa ấm chỗ, cháu trai của Lý chính – Mao Đản – chạy thục mạng tới:
“Thẩm, gia gia bảo con mời thẩm qua.”
Bạch Đào ngạc nhiên, bế Niệm nhi ru ngủ xong. Tống mẫu vội hỏi:
“Gia gia ngươi tìm thẩm ngươi việc gì?”
Mao Đản gật đầu:
“Trong trấn đến, chỉ đích danh tìm thẩm.”
Bạch Đào liền giao Niệm nhi cho Tống mẫu:
“Nương, con xem .”
Đến cửa nhà Lý chính, thấy một đám tụ tập.
“Bạch Đào tới , Bạch Đào tới .”
“Người tới hình như là sư gia, cả đời từng chuyện với trong nha môn.”
“Không lẽ Bạch Đào phạm tội?”
“Ngốc, phạm tội thì sư gia khách khí thế.”
Bạch Đào mặc kệ những lời bàn tán, bước thẳng trong.
“Lý chính thúc, ngài tìm ?”
“À, sư gia cũng ở đây ư.”
Nàng hành lễ chào hỏi.
Sư gia , lên:
“Hôm nay đến là để ban thưởng cho ngươi.”
Trong lòng Bạch Đào vui hẳn. Lần Tri huyện từng sẽ tấu công, ngờ nay quả nhiên thưởng.
“Đa tạ sư gia.”
Sư gia rút từ trong áo một cuốn sổ:
“Xét thấy Tống gia thôn – Tống Triệu thị, dâng phương pháp bún khoai lang lên quan phủ, giúp lê dân thoát nạn đói, đặc biệt biểu dương, ban thưởng năm mươi lượng bạc, miễn sưu thuế, miễn dịch dịch, đồng thời phong tặng danh hiệu Nghĩa dân.”
Nói ông đưa bạc cho nàng, :
“Các vị vỗ tay , cùng học hỏi Triệu thị.”
tiếng vỗ tay chỉ thưa thớt, thậm chí sắc mặt nhiều còn chẳng dễ coi.
Sư gia thấy tình hình , chỉ chào vội . Lý chính miễn cưỡng nở nụ tiễn khách.
Đợi sư gia khuất, trong đám đông kẻ hô to:
“Bạch Đào, ngươi đem phương pháp truyền ngoài, chẳng là cắt đứt đường sống của chúng ? Sau ai ai cũng bún khoai lang, ai còn mua của thôn Tống gia nữa?”