Mang Theo Không Gian,Xuyên Thành Quả Phụ,Dẫn Dắt Phu Gia Cùng Làm Giàu - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-10-12 00:27:16
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Bạch Đào trở về, liền mặt khen ngợi Xuân Nha cùng Hạ Nha:
“Hai hài tử việc đấy, tay chân lanh lẹ. Tiền công cứ theo hai mươi văn một ngày mà tính, các ngươi thấy thế chăng?”
Xuân Nha cùng Hạ Nha , mặt mày liền rạng rỡ. Hai mươi văn ít, so với nữ nhân trong nhà hiện nhận ba mươi văn một ngày, cũng chẳng kém bao nhiêu. Huống hồ nam đinh ngoài việc, cũng chỉ hai mươi văn một ngày mà thôi.
Triệu Bạch Đào tiếp lời:
“Đã , nhị tẩu trấn giữ cửa hàng nơi Hà Châu, còn thì tính chuyện huyện thành. Trấn còn Tống đại gia giúp xe ngựa về, nhưng huyện thành thì chi bằng mua thêm một con ngựa, hoặc một đầu bò.”
Tống mẫu cùng mấy thoáng , gật đầu:
“Ngươi định liệu, thì cứ theo đó mà .”
Triệu Bạch Đào hỏi:
“Trong nhà , ai am tường việc chọn bò chọn ngựa chăng?”
Có lên tiếng:
“Cứ mang theo cha ngươi, lão nhân gia xem một cái là ngay.”
Triệu Bạch Đào gật đầu:
“Thế thì ngày mai, khi bán xong bún chua cay, cả nhà cùng chợ mua bò mua ngựa. Còn nữa, hứa đền nhị tẩu một bộ xiêm y, nay sắp sang năm mới, cũng đều cực nhọc, chi bằng mỗi cứ chọn lấy một bộ, coi như phần thưởng.”
Nghe , ai nấy đều vui mừng, nhất là hai hài tử:
“Tạ ơn tam thẩm.”
“Tạ ơn tam thẩm.”
Lưu Quế Lan phần ngượng ngùng:
“Ta nào cần ngươi bồi thường một xiêm y, bộ hư hại, giặt sạch thì vẫn mặc .”
Triệu Bạch Đào mỉm :
“Đã hứa với tẩu tử thì cho trọn. Ngày mai cứ chọn, coi như chút lòng thành của . Mấy ngày nay ai nấy đều vất vả cả .”
Tống mẫu thấy hòa thuận, cũng cao hứng:
“Được, sẽ về báo với cha ngươi, mai ông cùng, thể giúp xách đồ.”
Thế là vui vẻ định đoạt.
Sáng hôm , cả nhà đều dậy sớm. Ăn qua loa bữa sáng, dọn xe bò xong liền lên đường. Ngay cả Tống Chí An cùng Tống Bình An cũng theo .
Bò xe đủ chỗ, nên kẻ bày hàng thì , còn chờ Tống đại gia đón chuyến . Tống phụ thì dắt theo hai lang nhi, cùng bộ trấn.
Tống phụ đầu thấy quán bún chua cay của Triệu Bạch Đào, tấp nập, trong lòng bỗng dâng niềm an ủi. Nữ nhi , dạo gần đây đổi thật lớn, khiến cuộc sống cả nhà khấm khá thêm, ai nấy đều tràn đầy sinh khí. Chỉ tiếc, lão tam chẳng còn nữa. Nghĩ đến đây, lòng ông chợt dấy nỗi bi thương.
Chẳng bao lâu, Triệu Bạch Đào cũng đưa đến. Hôm nay xem như cả nhà đều mặt, ngay cả Niệm nhi cũng mang theo.
Đây là đầu tiên Niệm nhi khỏi cửa, quấn kín trong chăn, chỉ lộ đôi mắt tròn xoe, thấy đông đúc thì hiếu kỳ thôi.
Tống Ngữ Ninh thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Bạch Đào, nàng từng theo Tống Chiêu An đến chợ, song nay thấy nhiều như thế, vẫn tránh khỏi khẩn trương.
Triệu Bạch Đào liền mua cho mấy hài tử mỗi đứa một xâu kẹo hồ lô, cả đoàn mới cùng đến mã thị.
Tiểu nhị trong mã thị thấy khách liền tươi đon đả.
Ngựa trong chợ nhiều, phẩm chất chênh lệch, giá cả cũng khác xa. Con ngựa thì ba bốn chục lượng, thường thường thì bảy tám chục, thì trăm lượng trở lên.
Triệu Bạch Đào vốn định mua một con , song giá quả thật đắt đỏ. Bạc trong tay thể xuất , nhưng nghĩ nghĩ , nàng vẫn chẳng nỡ. Còn ngựa rẻ thì gầy còm, lông sáng, chẳng lọt mắt.
Tống phụ hỏi ý kiến nàng. Triệu Bạch Đào lắc đầu:
“Cha, chúng sang bên xem bò thì hơn.”
Thực trong bụng Tống phụ cũng thiên về mua bò. Bò dễ nuôi, ăn uống chẳng cần tinh xảo như ngựa, thể kéo cày khi xuân tới.
Ông đáp:
“Được, chúng qua ngưu thị.”
Ngưu thị náo nhiệt hơn nhiều, bò to bò nhỏ đủ cả. Tống phụ ngắm nghía một vòng, cuối cùng chọn một con tơ trưởng thành, vóc dáng khỏe mạnh, bèn hỏi tiểu nhị theo :
“Con bò giá bao nhiêu?”
Tiểu nhị hớn hở:
“Đại gia thật mắt ! Con trong bầy là khỏe nhất, chỉ ba mươi lượng bạc là xong.”
Tống phụ lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-50.html.]
“Đắt quá.”
Tiểu nhị vội giới thiệu mấy con khác: bê nhỏ bò già, giá đều thấp hơn.
Triệu Bạch Đào cũng ý con bò : đầu to, m.ô.n.g rộng, miệng lớn, qua cường tráng. Không khỏi thầm khen nhãn lực cha già quả tinh tường.
Nàng liền mở miệng:
“Ngươi bớt chút giá , con bò mua liền.”
Tiểu nhị vội đáp:
“Giá là thật, tuyệt chẳng khó khách.”
Triệu Bạch Đào thản nhiên :
“Hai mươi lượng, thì lập tức trả bạc, dắt bò .”
Tống mẫu giật nhẹ tay áo nàng, cảm thấy ngượng , lo tiểu nhị nổi giận.
Quả nhiên tiểu nhị lắc đầu:
“Đâu chuyện trả giá như thế, giá chẳng nơi nào bán cho .”
Triệu Bạch Đào bộ tiếc nuối:
“Thế thì thôi, cha, chúng xem nơi khác. Trong nhà vốn chỉ từng bạc, quá đắt thì chẳng kham nổi.”
Nói đoạn liền bỏ .
Tiểu nhị hoảng hốt giữ :
“Khách quan đừng vội, giá cả thể thương lượng, hai mươi lượng thì , nhưng ngài nhích thêm chút .”
Triệu Bạch Đào dừng chân, điềm nhiên:
“Cũng gấp, cứ dạo thêm, hàng bên hợp hơn.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Tiểu nhị thấy khách sắp , sợ mất mối. Cắn răng :
“Thôi, hai mươi lăm lượng, thể thấp hơn.”
Tống phụ cho rằng giá , liếc tam tức phụ, nào ngờ nàng vẫn lắc đầu:
“Vẫn cao quá.”
Tiểu nhị đành hỏi:
“Vậy các ngài định trả bao nhiêu? Hai mươi lượng thì chắc chắn chẳng .”
Kéo co hồi lâu, cuối cùng chốt ở hai mươi hai lượng bạc, liền dắt bò .
Ra khỏi ngưu thị, Tống mẫu thở phào, vỗ ngực:
“Bạch Đào, ngươi thật lợi hại, một bớt tám lượng, còn sợ mắng cơ.”
Tống phụ cũng hài lòng:
“Giá mà mua con bò khỏe thế, quả là đáng.”
Triệu Bạch Đào mỉm :
“Buôn bán vốn là , trả giá là thường. Nếu khách mở miệng mắng, thì cửa hiệu cũng chẳng buôn bán lâu dài .”
Mọi thế, đều gật gù.
Tống phụ dắt bò, trong lòng tính toán việc xe bò, mộc công ông vốn khéo, chiếc xe tự tay ông cũng .
Xong việc, cả bọn sạp hàng, thấy việc buôn bán hôm nay cũng sắp xong, liền rủ dạo chợ.
Mấy nam nhân hứng thú, bèn đưa bò về .
Triệu Bạch Đào thì dẫn tới hiệu may của Mao đại gia.
Mao đại gia thấy nàng, liền :
“Ôi chà, Bạch Đào, nay mua y phục ?”
Triệu Bạch Đào đáp:
“Đại gia, bao lâu nay ngài tới ủng hộ hàng của , hôm nay đến lượt mua hàng nơi ngài. Lát nữa tính giá ưu đãi cho đấy.”
Mao đại gia hề hề:
“Không thành vấn đề. Ngươi cứ chọn, sẽ để giá nhất cho ngươi.”