Việc buôn bán bún chua cay của Triệu Bạch Đào nay định. Vài ngày nay trong trấn mọc thêm mấy quán mới, giá cả rẻ hơn, song hương vị nào sánh với hàng của nàng. Kẻ tham rẻ đôi lúc ghé qua, nhưng cùng vẫn chỗ Triệu Bạch Đào.
Ban đầu, Lưu Quế Lan còn lo lắng, thấy nàng thong dong chút hoảng hốt, trong lòng cũng yên trở .
Triệu Bạch Đào tính toán sổ sách, bình quân mỗi ngày bán chừng hai trăm bát, lợi nhuận một lượng bạc. Thấy việc buôn bán ở trấn Hà Châu vững, nàng liền sinh ý định mở thêm cửa hàng tại huyện thành, bởi so với trấn, nơi cơ hội rộng hơn nhiều.
Năm nay, việc chế tác khoai lang phấn điều cũng gần tất, Điền Tam rảnh rỗi chẳng việc gì . Triệu Bạch Đào liền đem ý định mở hàng nơi huyện thành với Tống mẫu cùng mấy .
Tống mẫu thoáng do dự. Gần đây Triệu Bạch Đào tăng tiền công cho bọn họ, trong nhà ngày càng khấm khá, Lưu Quế Lan và Điền Tam sắc mặt rạng rỡ, nhờ khoai lang phấn điều mà trong nhà ăn cơm trắng, đôi khi còn thịt. Chỉ còn ít ngày nữa là sang năm mới, tính huyện thành, há chẳng vất vả ?
Điền Tam trái ủng hộ. Công việc khoai lang phấn điều xong, nàng rảnh rỗi thì cũng đồng nghĩa mất tiền công, điều khiến nàng cam lòng. Cuộc sống mới lên, nào chịu yên.
Triệu Bạch Đào tính toán:
“Ta định thuê thêm một cỗ xe bò, mướn một phụ giúp nhị tẩu ở trấn Hà Châu bày quán. Ta cùng đại tẩu thì huyện thành, Tết cũng còn đôi ngày, thể kiếm thêm một món.”
Lưu Quế Lan thuê , bèn xoay chuyển ý nghĩ:
“Trong nhà cũng đủ , cần thuê thêm. Xuân Nha, Hạ Nha đều lớn cả , dắt hai đứa cùng giúp.”
Triệu Bạch Đào phần chần chừ. Theo suy nghĩ của nàng, hai đứa mới mười hai, mười tuổi, chính là trẻ nhỏ. thấy Lưu Quế Lan lo nàng trả thêm tiền công, vội vàng :
“Không , chỉ tính công cho hai hài tử là .”
Điền Tam cũng lên tiếng:
“Ngươi cứ yên tâm, hai hài tử lanh lợi nhanh nhẹn lắm. Ngày mai cứ mang theo thử một phen là rõ.”
Triệu Bạch Đào đành gật đầu thuận theo.
Hôm , nàng dẫn theo Lưu Quế Lan, Xuân Nha, Hạ Nha cùng chợ. Lưu Quế Lan chứng tỏ năng lực hai bé, bèn cho Triệu Bạch Đào tay, chỉ bảo nàng ngoài quan sát. Quả nhiên, ba phối hợp đấy: Hạ Nha lo việc nấu bún, Lưu Quế Lan thêm gia vị, Xuân Nha tiếp đón khách khứa và thu tiền.
Triệu Bạch Đào xem một hồi, lòng mới an , liền dặn dò Lưu Quế Lan vài câu đến nha môn. Nàng mấy tìm Lão Trang đều gặp, hôm nay thử vận may.
Quả nhiên, mới đến cổng nha môn thấy .
“Lão Trang.”
Nàng nay cũng quen thuộc nơi , ai nấy đều chào hỏi. Nghe nàng cất tiếng gọi, liền trêu ghẹo:
“Lão Trang, tìm ngươi mấy bận , rõ là việc riêng.”
Lão Trang , chỉ kéo nàng góc vắng:
“Tìm gì?”
Ánh mắt lộ vẻ cảnh giác, giọng cũng chút bất mãn.
Triệu Bạch Đào quanh co, thẳng vấn đề:
“Hôm ngươi là phụ khác ủy thác. Người đó… là Tống Chiêu An?”
Vừa tên, Lão Trang lặng thinh hồi lâu, mới khẽ đáp:
“Phải.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-49.html.]
“Là Chiêu An nhờ . Trước khi , lo lắng cho ngươi, Ngô công tử luôn dòm ngó, bèn dặn để tâm chiếu cố. Hắn còn hẹn ngày về sẽ cùng uống rượu, nào ngờ… vĩnh viễn chẳng thể trở .”
Nói đến đây, bỗng òa . Một đại nam nhân, mà như hài đồng, khiến Triệu Bạch Đào lòng chua xót. Nàng ngờ thật sự là Tống Chiêu An.
“Lão Trang, ngươi đừng thương tâm. Vụ việc Trình Trúc Nguyệt … cũng là ngươi ?”
Lão Trang lau nước mắt, khàn giọng:
“Ngươi hiểu gì. Chiêu An như , nhớ đến là đau lòng.”
Triệu Bạch Đào từng gặp Tống Chiêu An, nhưng cũng mang ơn . Nếu nhờ sắp đặt của , nàng e sớm nguy nan.
Khi Lão Trang bình tĩnh , liền kể cho nàng đoạn quá khứ.
Thì , năm xưa Lão Trang từng sơn phỉ trả thù, suýt bỏ mạng. May Tống Chiêu An cứu, nhưng chính cũng trọng thương. Từ , Lão Trang coi như . Trước khi rời , Tống Chiêu An mới yên tâm đem sự an nguy của Triệu Bạch Đào ký thác cho Lão Trang.
Vụ Trình Trúc Nguyệt quả thực là tay. Ngay từ đầu lưu tâm chuyện Ngô công tử, khi thấy Triệu Bạch Đào xuất hiện trong đám đông, trong lúc thẩm vấn Trình Trúc Nguyệt nhắc tới tên nàng, bèn hạ độc thủ khiến ả câm lặng. Nếu lời dặn của Chiêu An, Lão Trang tuyệt chẳng dám mạo hiểm như thế.
Triệu Bạch Đào cảm kích:
“Đa tạ ngươi. Thế còn vụ Triệu Hổ, cũng là ngươi ?”
Không ngờ Lão Trang lắc đầu:
“Không. Việc điều kỳ quái. Ta cũng đang dò xét, dường như là thủ đoạn của kẻ khác. Bọn họ tuyệt chẳng hạng tầm thường. Vốn định tìm cơ hội báo cho ngươi, nào ngờ ngươi đến .”
Triệu Bạch Đào thế, càng thêm nghi hoặc. Ai đang âm thầm giúp nàng?
Lão Trang dặn dò:
“Dù , ngươi vạn sự cẩn trọng. Có chuyện cứ đến tìm . Ta hứa với Chiêu An, ắt tròn.”
Triệu Bạch Đào tạ ơn nữa, rời với bao nỗi suy tư.
Nàng thấy Xuân Nha, Hạ Nha việc đấy, trong lòng yên tâm, bắt đầu chuẩn kế hoạch tiến huyện thành. Đường xa xôi, xe bò chậm chạp, nếu mua một con ngựa thì thuận tiện bao. Chỉ tiếc, ngựa quý hiếm, tốn công chăm sóc. Nàng quyết định ngày mai sẽ gọi Tống phụ cùng xem thử.
Rẽ tiệm bánh bao bên đường, nàng mua ít bánh nóng hổi, chỗ bày hàng. Khi , Lưu Quế Lan bắt đầu thu dọn.
Nàng đem bánh bao trao cho Xuân Nha, Hạ Nha, dịu giọng hỏi:
“Ngày đầu bày hàng, cảm thấy thế nào?”
Hạt Dẻ Nhỏ
Xuân Nha tiếp lấy, cung kính đáp:
“Đa tạ tam thẩm. Ban đầu còn thấy lo, nhưng quen dần thì cả, cảm thấy thú vị.”
Triệu Bạch Đào xoa đầu hai hài tử:
“Vất vả . Mau bên cạnh ăn bánh , việc để thu xếp.”
Hai tiểu hài tử hiểu chuyện, liền :
“Chúng cùng , dọn xong sớm còn về nghỉ.”