Triệu Bạch Đào tiếng gõ cửa của Tống mẫu cho tỉnh giấc.
Nàng mở mắt, liền thấy một hai chim đang vui đùa, Ngữ Niệm chẳng rõ tỉnh từ lúc nào, đang ngậm ngón tay, ngước mắt Lục Bảo xoay vòng đỉnh đầu, nhoẻn híp mắt, dáng vẻ vô cùng khả ái.
Bạch Đào dậy, sờ trán Ngữ Niệm, phát hiện cơn sốt lui, tinh thần cũng khá lên, trong lòng thoáng nhẹ nhõm.
“ Nương , tỉnh . Con dường như thấy tiếng nãi nãi.”
Bạch Đào ôm lấy Ngữ Ninh, mỉm hỏi:
“ Ninh nhi, ở đây vui ?”
Hạt Dẻ Nhỏ
Ngữ Ninh gật đầu liên tục:
“Vui ạ, con thích Lục Bảo.”
Bạch Đào nghiêm giọng:
“Nếu Ninh nhi còn gặp Lục Bảo, chịu nương dặn dò ?”
Ngữ Ninh ánh mắt sáng rỡ, vội gật đầu:
“Con , con ! Nương , mang Lục Bảo về nhà , con ngày nào cũng Lục Bảo bầu bạn.”
Bạch Đào lắc đầu:
“Hiện nay . Lục Bảo còn nhỏ, đợi nó trưởng thành mới thể cùng chúng về nhà.”
Lục Bảo vỗ cánh kêu khẽ:
“Tiểu Ninh Ninh, ngươi chờ đó.”
Bạch Đào con, nghiêm mặt dặn dò:
“ Ninh nhi, nếu con thật gặp Lục Bảo, thì tuyệt đối để chuyện nơi đây lọt ngoài. Nếu con tiết lộ, về sẽ vĩnh viễn chẳng còn thấy Lục Bảo nữa.”
Ngữ Ninh , sợ hãi, vội đáp:
“Con , con nhất định ! Ngay cả nãi nãi cũng , ngay cả Đông Nha cũng !”
Bạch Đào xoa đầu con, hạ giọng:
“ Ninh nhi, con nhất định ghi nhớ. Lục Bảo là một con chim đặc biệt. Nếu kẻ khác , tất sẽ tham lam đoạt lấy, bắt nó đem , giam giữ tra xét, thậm chí c.ắ.t c.ổ moi tim. Đến lúc , chúng sẽ vĩnh viễn chẳng còn thấy nó nữa.”
Lời dứt, Ngữ Ninh run rẩy kêu to:
“Không ! Không c.ắ.t c.ổ Lục Bảo!”
Lục Bảo cũng hoảng hốt, vỗ cánh loạn xạ:
“Dọa c.h.ế.t bổn bảo bảo ! Ta sợ lắm!”
Bạch Đào cố ý nặng, là để răn dạy Ngữ Ninh, kẻo một lời hớ hênh liền rước họa. Đồng thời cũng để Lục Bảo hiểu rõ, mai bước thế gian, hiểm ác khó lường.
“Nếu hiểu, thề giữ bí mật. Một chữ cũng chớ hé , nhớ kỹ ?”
Ngữ Ninh gật đầu liên tục.
Phân phó xong, Bạch Đào :
“ Ninh nhi, nhắm mắt .”
Ngữ Ninh ngoan ngoãn nhắm nghiền. Bạch Đào phất tay, mang cả cùng Lục Bảo rời khỏi gian, trở về phòng ngủ.
Nàng thấy Ngữ Ninh còn nhắm chặt mắt, lông mi run run, liền mỉm :
“Được , mở mắt .”
Ngữ Ninh mở mắt, kinh ngạc phát hiện trở về gian phòng quen thuộc. Trong lòng hoảng hốt hâm mộ, cảm thấy nương thật lợi hại, càng thêm yêu mến nương .
Bạch Đào thấy con tuy ngạc nhiên nhưng cũng coi như trấn định, liền truy hỏi nữa, mà sang Ngữ Niệm vẫn điều gì.
Bấy giờ ngoài cửa vang lên tiếng Tống mẫu:
“ mẫu nhi bá ngủ thật say, gõ cửa cũng chẳng động, t.h.u.ố.c nguội thì bây giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-42.html.]
Lại giọng Điền Tam đáp:
“Nương, cứ để bếp than hâm nóng, tiểu oa nhi khó nhọc mới ngủ, để chúng yên tĩnh thêm một lát.”
lúc , Bạch Đào mở cửa, hỏi:
“Nương, t.h.u.ố.c sắc xong ạ?”
Tống mẫu liền bưng bát t.h.u.ố.c trở :
“Các con tỉnh , t.h.u.ố.c vẫn còn nóng, mau cho hài tử uống .”
Bạch Đào đỡ lấy:
“Để con cho uống.”
Tống mẫu yên tâm, hỏi:
“Lũ nhỏ đỡ hơn ?”
Trong lòng bà vẫn thấp thỏm, nghĩ sáng nay mải để tâm chuyện Lưu Quế Phân cũng bún, thành sơ suất, chừng hai hài tử cảm chính là do lơ là.
Bạch Đào gật đầu:
“Khá hơn nhiều . Con cho uống t.h.u.ố.c . À, xương ống lợn bên Giang bá mẫu gửi tới ?”
Tống mẫu đáp:
“Đưa tới . Nương chần qua nước, đang hầm trong nồi, gia vị chờ con nêm.”
Bạch Đào “” một tiếng, liền trở phòng.
Thấy nương bưng t.h.u.ố.c tới, Ngữ Ninh vội nhăn mặt:
“Nương , con khỏi , cần uống nữa. Người sờ xem, còn nóng mà.”
Bạch Đào quả thực thấy hai hài tử tinh thần hơn, nhưng nàng dám chủ quan. Y thuật nơi cổ đại sơ lậu, lỡ xảy chuyện hối hận chẳng kịp.
“Khỏi cũng uống. Ninh nhi cho nương , con và sinh bệnh?”
Ngữ Ninh nhắc đến nguyên do, vội vàng bưng bát, nhắm mắt tu hết, mặt mày nhăn nhó. Bạch Đào lập tức từ gian lấy một viên đường bỏ miệng con.
“Đây, ngọt . con vẫn trả lời câu hỏi.”
Ngữ Ninh trốn chẳng thoát, đành thật thà khai:
“Là Tiểu Hoàng. Con dắt Tiểu Hoàng ngoài chơi, Thạch Đầu ném nó xuống nước. Con sợ nó lạnh, liền lấy áo khoác của con cùng chăn nhỏ của đắp cho nó.”
Bạch Đào chau mày. Khó trách lúc về thấy áo khoác, cũng chẳng thấy chăn của Ngữ Niệm. Ban đầu nàng còn tưởng con ngủ nên bỏ áo , chẳng ngờ là như .
“Thế Tiểu Hoàng ?”
Nàng lập tức dậy tìm. Ngữ Ninh ngỡ mẫu trách phạt ch.ó nhỏ, vội níu áo nàng:
“Nương , đừng mắng nó. Nó đáng thương lắm, run bần bật nên con mới cho áo và chăn nó.”
Bạch Đào xoa đầu con, dịu giọng:
“Nương trách con. việc với lớn. Nếu nương chẳng phát hiện sớm, con và sẽ bệnh nặng thì ? Còn Tiểu Hoàng, nương xem nó thế nào.”
Nói , nàng chuồng chó. Quả nhiên, Tiểu Hoàng rũ trong ổ, trải áo khoác của Ngữ Ninh, phủ chăn nhỏ của Ngữ Niệm.
Thân thể ướt sũng, đang tiết sương giá, một con ch.ó con non nớt, chịu nổi?
Thấy Bạch Đào, Tiểu Hoàng yếu ớt ư ử một tiếng, khiến nàng lòng quặn thắt. Nàng bế nó lên, nước còn khô, lông dính bết.
Chó con dụi đầu tay nàng, Bạch Đào ôm bếp, đặt bên lò sưởi hong lửa.
Tống mẫu thấy kinh ngạc:
“Tiểu Hoàng thế? Sao ướt sũng? Đây chẳng áo khoác với chăn của hai hài tử ?”
Hiển nhiên bà cái gì cũng .