Thấy Tống Ngữ Ninh bộ dáng lúng túng, Triệu Bạch Đào liền đoán chắc trong đó ẩn tình, song nay lúc truy vấn. Nàng sờ thử trán hai hài tử, chỉ cảm thấy nhiệt độ dường như lui đôi chút, bèn khẽ thở phào, vắt khô khăn vải đặt lên trán con.
Tống Ngữ Niệm lẽ khó chịu, đầu lắc lư, bàn tay nhỏ bé đưa lên chộp lấy khăn trán, động tác vụng về mà khả ái, khiến Bạch Đào bật , vươn tay chấm nhẹ chóp mũi nàng:
“Ốm còn chẳng chịu ngoan ngoãn.”
Ngữ Ninh thấy nương hỏi han về nguyên do bệnh tật, trong lòng cũng nhẹ nhõm, đầu , cùng nương bật .
Chẳng bao lâu, Tống mẫu dẫn lang trung bước . Bạch Đào vội nhường chỗ để ông khám mạch.
Lang trung lượt bắt mạch cho hai hài tử, gật đầu:
“Chỉ là nhiễm phong hàn, uống hai thang t.h.u.ố.c sẽ khỏi.”
Thuốc vốn ba phần độc, Ngữ Niệm mới tròn ba tháng, uống thứ canh d.ư.ợ.c đắng chát, khiến Bạch Đào khỏi xót xa. y thuật nàng chẳng thông, từng y d.ư.ợ.c nơi cổ đại kém cỏi, một cơn phong hàn cũng thể đoạt mệnh. Nàng nào dám khinh thường?
“Vậy phiền lang trung kê thuốc.”
Lang trung đơn thuốc, dặn chốc nữa sang nhà ông lấy.
Triệu Bạch Đào cầm đơn , chữ rồng bay phượng múa, song nàng vẫn nhận vài vị như ma hoàng, quế chi, hạnh nhân, chích cam thảo.
Thuốc dành cho Ngữ Niệm, d.ư.ợ.c lượng nhẹ hơn hẳn so với Ngữ Ninh.
Bạch Đào đưa tiền chẩn mạch, Tống mẫu theo lang trung ngoài lĩnh thuốc.
Một lát , t.h.u.ố.c mang về, Tống mẫu tìm chiếc ấm đồng trong góc, rửa sạch bắc lên bếp nấu.
Lúc , Triệu Bạch Đào bế hài tử nghỉ, chợt nhớ mỗi bản gian đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu, liền nghĩ thử đưa hai hài tử trong đó, bệnh sẽ chóng khỏi.
Nghĩ , nàng cất tiếng dặn ngoài cửa:
“Nương, con ôm bọn trẻ nghỉ tạm một lát. Chốc nữa đại tẩu, nhị tẩu tới thì cứ lo việc, chớ phiền. Đợi bọn con tỉnh sẽ .”
Tống mẫu ngẩng đầu từ bên bếp:
“Thế còn thang thuốc? Với con ăn trưa, trong nồi còn bánh bao nóng, để nương mang cho.”
“Thuốc còn đun lâu, nấu xong nương gõ cửa đưa cho con. Bánh bao thì con lấy vài cái mang cũng .”
Bạch Đào chợt nhớ:
“Cha thấy qua ăn cơm trưa?”
Tống mẫu đưa bánh bao cho nàng:
“Con khỏi lo, ông chắc mải việc quên . Con chỉ cần chăm bọn nhỏ cho .”
Bạch Đào đón bánh bao, trong lòng áy náy nhớ lúc nãy nóng nảy với nương, bèn dịu giọng:
“Nương, vì con sốt ruột nên lời lẽ phần nặng nề, mong nương chớ để trong lòng. Con hiểu nương cũng vì lo cho bọn trẻ.”
Tống mẫu ngờ nàng mở miệng nhận , trong lòng thấy ấm áp, mỉm đáp:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Không , nương con gấp gáp thôi. Chúng đều vì bọn nhỏ cả. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi, ngoài nương lo.”
Bạch Đào cảm kích vô cùng, nếu Tống mẫu, nàng một lo liệu hai hài tử đủ bận rộn, còn sức việc khác.
“Vậy nương cũng nhớ ăn chút gì, mệt nửa ngày . Con xin phép .”
Dứt lời, đợi nương rời , nàng đóng chặt cửa, kéo rèm, ôm lấy hai con đặt lên giường, trực tiếp đem cả chiếc giường thu gian.
Trong gian, Lục Bảo đang rảnh rỗi rỉa lông, thấy bỗng nhiên xuất hiện một vật to lớn cùng chủ nhân, liền hoảng hốt, vội vã bay đến, reo lên:
“Chủ nhân, chủ nhân, cuối cùng cũng đưa hai tiểu bảo bối đây !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gianxuyen-thanh-qua-phudan-dat-phu-gia-cung-lam-giau/chuong-41.html.]
Lúc Ngữ Ninh và Ngữ Niệm đang ngủ, Triệu Bạch Đào vội giơ tay hiệu suỵt:
“Lục Bảo, nhỏ tiếng thôi, bọn nhỏ ốm, cần tĩnh dưỡng.”
Lục Bảo lập tức im bặt, song vẫn lượn quanh đầu giường, đôi mắt sáng rực chăm chăm hai tiểu hài tử, vẻ lưu luyến chẳng rời.
Bạch Đào thấy nó thích trẻ nhỏ đến cũng buồn , bèn sờ trán hai con, quả nhiên gian, nhiệt độ dịu bớt, thở dần định.
Không ngờ gian công dụng thần kỳ đến thế, quả thực là báu vật.
Tâm thần nàng thả lỏng, lấy bánh bao ăn, còn đưa một cái cho Lục Bảo:
“Ngươi nếm thử ?”
Lục Bảo hếch mỏ kiêu hãnh:
“Bổn tọa cần ăn.”
Quả thật Bạch Đào từng thấy nó dùng cơm nước, liền mặc kệ, một ăn ngấu nghiến.
Không rõ nàng ăn quá ngon hương vị bánh bao hấp dẫn, Lục Bảo bỗng nuốt nước bọt đ.á.n.h ực:
“Thôi , cho nếm thử một chút .”
Bạch Đào bật , đưa cái bánh tới, Lục Bảo thận trọng mổ một miếng, nuốt xuống, chẳng ngờ mùi vị mỹ diệu lạ thường, vượt xa linh tuyền mà nó uống bấy lâu, như mở cánh cửa mới mẻ. Nó lập tức háo hức ăn lia lịa.
Bạch Đào nhịn :
“Ăn thôi thì ăn, chớ vội, kẻo nghẹn.”
Quả nhiên, nó nghẹn thật, giương cổ, cựa quậy mãi mới nuốt trôi. Bạch Đào bật khanh khách, khiến Lục Bảo đỏ mặt, tức giận lưng , đến khi nuốt xong mới oán hận:
“Lần còn ăn loại bánh nữa!”
Bạch Đào thuận miệng dỗ:
“Được, , sẽ mua cho ngươi.”
Quả nhiên, dù là chim, đều khó cưỡng mỹ thực.
lúc , Ngữ Ninh tỉnh giấc, mở mắt thấy một con chim nhỏ sặc sỡ ăn bánh bao, còn , lập tức vui mừng reo:
“Nương , chim !”
Bạch Đào vốn chuẩn sẵn, mỉm hỏi:
“Ngữ Ninh tỉnh ? Cảm thấy đỡ hơn chút nào ?”
Lục Bảo quên cả ăn, chao cánh vù vù quanh Ngữ Ninh, khiến tiểu oa mê mẩn chẳng buồn đáp lời nương , chỉ mải ngắm nghía chim lạ.
Thấy con tinh thần khá hơn, Bạch Đào yên lòng, liền để mặc một một chim tự nhiên.
“Ngươi quá, thể sờ ngươi ?”
“Ngươi cũng thật đáng yêu, cũng chạm thử.”
Một một chim, ngươi chạm , dụi ngươi, vui vẻ chẳng ngớt. Ngữ Ninh ôm lấy Lục Bảo trong lòng, ríu rít kể chuyện, hết từ tự giới thiệu đến trò chơi, dường như mệt.
Đợi Ngữ Ninh ăn xong bánh, sang Ngữ Niệm, thấy hài tử hết sốt, bèn ôm lấy lòng, lòng ngập tràn thương xót.
Ôm hài tử trong ngực, nàng dần . Trước lúc nhắm mắt, nàng còn định dặn Ngữ Ninh đem chuyện trong gian tiết lộ ngoài.