MANG THEO KHÔNG GIAN XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI DẪN DẮT DÂN LÀNG LÀM GIÀU - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:41:29
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn Đoàn bất đắc dĩ : "Ôi... Mộc thúc ngốc, trí nhớ .”
Tần Tĩnh Trì mỉm đang định gì đó thì trong phong thư rơi một sợi dây chuyền ngọc Quan Âm.
Hai cha con mặt dây chuyền ngọc : "Cha, mặt dây chuyền ngọc ?”
Tần Tĩnh Trì ngẫm nghĩ : "Chắc là Tinh Tinh ca ca tặng cho con, nếu Mộc thúc của con nhất định sẽ .”
“Thật ? Tinh Tinh ca ca tặng cho con?”
Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Là thật!”
Nói xong, lướt qua bộ phong thư, thấy dường như chữ nào phức tạp nên đưa thư cho Đoàn Đoàn:
"Nhi tử, con tự , cha xem chữ cũng tương đối đơn giản, thì hỏi cha."
Lực chú ý của Đoàn Đoàn lập tức dời khỏi mặt ngọc: "Vâng ạ, để Đoàn Đoàn thư của Tinh Tinh ca ca.”
"Khụ khụ..." Tiểu tử còn hắng giọng: "Đoàn Đoàn , xin chào, nhận thư của , vui, kẹo dẻo và thịt khô của gửi tới ngon, và cha nương đều thích, đa tạ ..." Đoàn Đoàn xong thì nở nụ : "Cha, Tinh Tinh ca ca hai trang cho Đoàn Đoàn, chữ cũng nhiều hơn
nhiều!"
Tần Tĩnh Trì nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, : "Vậy Đoàn Đoàn vui ?”
“Vui ạ! Đương nhiên, Tinh Tinh ca ca khẳng định thích Đoàn Đoàn, cho nên mới nhiều chữ như .”
Tần Tĩnh Trì nghi hoặc : "Vậy cũng thư cho con, tại bây giờ con mới cảm thấy thích con?"
Đoàn Đoàn suy nghĩ mới nhỏ giọng : "Bởi vì thư Tinh Tinh ca ca cho Đoàn Đoàn khác mấy lời các bằng hữu cùng lớp đầu tiên gặp Đoàn Đoàn, cho nên thể khi đó Tinh Tinh ca ca chỉ cảm thấy Đoàn Đoàn là xa lạ, cũng thích Đoàn Đoàn nhiều lắm.”
Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì phức tạp cúi đầu tiểu tử cánh tay , cúi đầu hôn lên mặt bé một cái, : "Đoàn Đoàn của chúng là một tiểu hài đáng yêu, bất luận là ai, chỉ cần hiểu rõ, nhất định sẽ thích con.”
Đoàn Đoàn ôm chặt cánh tay , mềm mại : "Không , chỉ cha nương mới thể thích Đoàn Đoàn vô điều kiện. Nương , mặc kệ tính cách một bao nhiêu, vẫn sẽ những khác chán ghét, khác chán ghét chỉ là bởi vì chán ghét con , lý do gì."
Tần Tĩnh Trì mỉm hôn bé một cái: "Nhi tử bảo bối của cha còn hiểu nhiều hơn cha nha!”
Đoàn Đoàn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, kiêu ngạo : "Đương nhiên ! đều là nương dạy ! À... Còn cha cũng dạy !
Haha…”
Tần Tĩnh Trì xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, xốc chăn lên dậy giúp bé đắp chăn, : "Mau ngủ , cha về phòng .”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nhắm mắt , chậm rãi : "Vâng ạ.”
Chờ khi tiếng đóng cửa của Tần Tĩnh Trì bước phòng bên cạnh truyền tới, Đoàn Đoàn mới lấy mặt ngọc gối cẩn thận vu.ốt ve, mặt đầy ý .
Đoàn Đoàn bên nhận ngọc bội, vui vẻ nắm trong tay ngủ say.
Mà kinh thành, Mộ Nam Tinh Mộ Quy Hoằng kéo vạt áo, truy vấn: "Tinh Tinh, mặt ngọc của con ? Có cẩn thận đánh mất ? Đây chính là cầu bảo vệ cho con bình an!”
Mộ Nam Tinh chột ngài , qua một lúc lâu, mới nghiêm túc : "Con... Con tặng cho bằng hữu của con.”
Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi kinh ngạc đồng thanh hét lên: "Bằng hữu! Ai ?”
Mộ Nam Tinh xoa lỗ tai, bất đắc dĩ : "Phụ mẫu thật ồn, chính là bằng hữu mới của con, phụ còn bảo con thư cho ? Huống chi, gửi nhiều đồ ăn đến, con nhất định tặng cho đên một ít đáp lễ mới đúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-ve-co-dai-dan-dat-dan-lang-lam-giau/chuong-261.html.]
Mộ Quy Hoằng sững sờ : "Không lẽ con… Con bỏ mặt ngọc phong thư gửi cho Đoàn Đoàn?”
Thấy Mộ Nam Tinh thật sự gật đầu, Mộ Quy Hoằng bất đắc dĩ : "Con… Con thật sự tặng thì tặng riêng, con nhận nhiều lễ vật đáng giá như , dù cũng đều là quan trọng tặng, còn chuyển đồ họ tặng cho Đoàn Đoàn cũng thể mà.”
Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Chính con cũng thích lễ vật, cho nên thể tặng chúng cho , như sẽ thành ý.”
Cảnh Nam Chi bất đắc dĩ : "... dây chuyền ngọc là con đeo từ khi còn nhỏ, là chúng cố ý cầu bảo vệ cho con bình an.”
Mộ Nam Tinh dáng vẻ thở dài của Cảnh Nam Chi thì nhíu mày, chỉ là lễ vật mà thôi.
“Vậy phụ và mẫu cầu thêm cái nữa, ?”
Mộ Quy Hoằng Cảnh Nam Chi, thở dài bất lực : "Bỏ , nếu tặng cho thì tặng , ngày khác và mẫu của con sẽ tới Huyền Tể tự hỏi Duyên đại sư , xem thể giúp con cầu một khối nữa .”
Vốn dĩ ngọc bội là cái một hai, tuy Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi trông cậy một mặt ngọc nho nhỏ thật sự thể bảo vệ bình an, nhưng Duyên đại sư là cao tăng nổi danh, thà rằng tin còn hơn tin .
Mấy ngày , Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi dẫn theo Mộ Nam Tinh tới Huyền Tể tự.
"Đại sư, tiểu tử tặng mặt ngọc của nó cho khác, chúng thể vì nó cầu một khối khác ?"
Duyên đại sư họ, ánh mắt Mộ Nam Tinh. Nhìn bé một lúc lâu mới : "Có thể, tặng coi như là duyên phận.”
Lập tức mở hộp gỗ trong lòng , lấy một khối ngọc trụy giống hệt , vẫy tay với Mộ Nam Tinh: "Hài tử, đến đây, đeo lên cho con.”
Mộ Nam Tinh vội bước tới cạnh ông , đeo ngọc bội cho bé : "Khối giống y đúc với khối , vốn dĩ một đôi, con đưa khối ngọc bội đây ngoài, rõ đây chính là quan trọng của con, ngày các con sẽ họa phúc khôn lường.”
Mộ Nam Tinh cảm thấy lời ông gì kỳ la, đeo mặt ngọc vội hành lễ: “Đa tạ đại sư.”
Mà Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi đại sư , đều là vẻ mặt nghi vấn, như thế nào thì họa phúc khôn lường?
Hai định đặt câu hỏi, Duyên đại sư liền nhắm mắt , ý chính là họ thể .
Hai phu thê Mộ Quy Hoằng cũng chỉ đành đè nén nghi hoặc trong lòng, dẫn Mộ Nam Tinh ngoài.
Khi một nhà ba họ khỏi cửa phòng, Duyên đại sư mới mở hai mắt, Mộ Nam Tinh vài , trong mắt tất cả đều là phức tạp nhưng trong nháy mắt phức tạp dần tan biến.
Dường như Mộ Nam Tinh nhận ánh mắt lưng, bé nhưng chỉ thấy trong phòng vẫn đang nhắm mắt, ngón tay chuyển động phật châu.
Ngón tay Mộ Nam Tinh vu.ốt ve thật chặt, cảm giác như ông thấu .
Mộ Quy Hoằng trở về nắm lấy bàn tay nhỏ của Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh, nhanh nào, hôm nay còn chậm .”
Lúc Mộ Nam Tinh mới vội buông ngón tay cong , nhanh chóng đuổi theo bước chân của phụ mẫu.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, khi sắp sang năm mới, Đô Đô cũng tròn trăm ngày.
Bởi vì cả ngày đều là tuyết lớn bay tán loạn khiến con đường cũng đóng băng thật dày, cho nên Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt đều thể học .
Sáng sớm, cả nhà họ Tần chuẩn rời giường, hôm nay Đô Đô cũng thức dậy sớm, bởi vì thời tiết quá lạnh nên Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vội bế bé lên.
Tần Tĩnh Trì dậy qua phòng bên bế Đoàn Đoàn còn đang ngái ngủ sang, để bé ở giường cùng .
Dù thì hiếm khi Đoàn Đoàn tới học đường, đoán chừng cũng giường một lúc, đúng lúc để cho bé trông Đô Đô.
Vả Đoàn Đoàn cũng thích công việc , bé rúc trong chăn, chống cái đầu nhỏ Đô Đô đang ê ê a a, còn chơi với bàn tay nhỏ. Thỉnh thoảng cúi đầu hôn bé một cái, hì hì vuốt bàn tay nhỏ mềm mại của Đô Đô : "Đô Đô, hôm nay tròn trăm ngày ! Là tiểu bảo bảo lớn, nhưng vẫn cần lâu mới thể lớn lên bằng ca ca nha.”