MANG THEO KHÔNG GIAN XUYÊN VỀ CỔ ĐẠI DẪN DẮT DÂN LÀNG LÀM GIÀU - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-07-01 01:07:18
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy nhiên Giang Oản Oản vẫn yêu cầu một cánh cửa sắt, khi cần dùng thì sẽ đóng , hơn nữa xung quanh chiếc lò sưởi âm tường còn một bức rèm, chủ yếu là do nàng nghĩ tới nếu Đoàn Đoàn tới gần chiếc lò sưởi âm tường sẽ an nên mới lắp .

Giang Oản Oản vui vẻ đánh giá căn nhà mới, nàng chỉ cảm thấy chỗ nào cũng thích, thậm chí bây giờ còn trang trí ngay.

Tần Tĩnh Trì thấy nàng phấn khích như thể tay ngay thì vội vàng ngăn cản, bất lực : “Hôm nay trời tối , ngày mai chúng tới .”

“Hơn nữa, hôm qua nàng đồng ý với Đoàn Đoàn sẽ cho tiểu tử món bánh ngọt táo đỏ gì đó , nàng mà về thì tiểu tử sẽ loạn tìm nàng đấy.”

Bây giờ Giang Oản Oản mới tỉnh táo : “Ôi trời! Cũng may nhắc nhở , thật sự chịu nổi dáng vẻ tội nghiệp của Đoàn Đoàn , tiểu tử mà như khiến áy náy đó.”

Tần Tĩnh Trì khoác vai nàng: “Vậy chúng mau về thôi.”

Số táo đỏ mà hai mua đều Giang Oản Oản cho trong gian, mấy ngày vẫn luôn bận rộn nên quên mất, mãi đến hôm qua Đoàn Đoàn thèm ăn bánh ngọt, lúc Giang Oản Oản mới nhớ nàng thể bánh ngọt táo đỏ cho bé ăn.

Nhân lúc Tần Tĩnh Trì lấy xe đẩy, Giang Oản oản nhanh chóng gian, nàng định lấy táo đỏ trong .

mà nàng thấy một cảnh tượng kỳ lạ, ở bên cạnh đống khoai tây một nắm hành lá xanh biếc như thể hái từ trong vườn rau .

Giang Oản Oản kinh ngạc hành lá , mấy ngày nay nàng trong , thể hành lá còn tươi chứ?

Nàng cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, lúc mới nhớ hình như hành là do nàng gian lấy khoai tây, khi chú ý mà mang .

mà từ khi tới bây giờ qua bảy tám ngày mà!

Giang Oản Oản cảm thấy choáng váng, lúc tận thế, gian chỉ thể chứa đồ đạc nhưng thể giữ độ tươi mới, thời gian trôi qua giống với bên ngoài, vì đặt trong đó chẳng khác gì là đặt bên ngoài cả.

Nàng chằm chằm nắm hành trong tay một hồi lâu, đó Giang Oản Oản mới tỉnh táo , nếu nàng bỏ thịt trong xem mấy ngày nữa hỏng .

Nếu đồ đạc đặt trong thể duy trì như lúc mới cho , bọn họ thể dự trữ nhiều rau củ và hoa quả và thể ăn mùa đông!

Giang Oản Oản ngơ ngác trong gian một hồi lâu, khi tỉnh táo , nàng cầm táo đỏ và nắm hành khỏi gian.

Kết quả khỏi gian thì thấy Tần Tĩnh Trì từ bên ngoài .

Tần Tĩnh Trì ngơ ngác Giang Oản Oản đột nhiên xuất hiện, thể hiểu nương tử của đột nhiên xuất hiện như .

Nhìn vẻ mặt của Tần Tĩnh Trì tràn đầy sự kinh ngạc, trong lòng Giang Oản Oản giật thon thót, nàng chú ý quan sát tiếng động ở bên ngoài gian mà thẳng ngoài!

Khóe miệng Giang Oản Oản khẽ giật, nàng căng thẳng sợ hãi Tần Tĩnh Trì, nhất thời nên gì.

Hai ngây ngốc một hồi, đó Tần Tĩnh Trì mới từ từ tỉnh táo , đôi môi mấp máy khó khăn : “Đây là... Là chuyện gì xảy ? Nàng... Sao ... Sao đột nhiên xuất hiện như thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-ve-co-dai-dan-dat-dan-lang-lam-giau/chuong-120.html.]

Giang Oản Oản bất lực thỏa hiệp: “Thiếp... Thiếp... Thiếp cũng nên giải thích với như thế nào, khi ăn cơm xong, ... Thiếp sẽ với .”

Tần Tĩnh Trì chằm chằm nàng, gì cũng gì cho .

Sau đó, căng thẳng sợ hãi hỏi: “Nàng sẽ đột nhiên biến mất chứ?”

Bây giờ, Tần Tĩnh Trì tạm thời quên mất cảnh tượng mới xảy khó tin đến mức nào, trong lòng chỉ còn một chuyện đó là Giang Oản Oản sẽ đột nhiên biến mất và sẽ trở nữa, nếu và Đoàn Đoàn đây?

Thấy dáng vẻ lo lắng của , Giang Oản Oản vội vàng kéo tay : “Thiếp sẽ biến mất , yên tâm , ở bên cạnh và Đoàn Đoàn, chúng sẽ sống cùng thật !”

Tần Tĩnh Trì thấy , ôm chặt nàng trong lòng: “Nàng đừng bỏ rơi và Đoàn Đoàn, cả nhà chúng sẽ luôn ở bên nhé!”

Thấy hiếm khi tỏ hoảng sợ như , Giang Oản Oản đau lòng mềm lòng, nàng dỗ như dỗ Đoàn Đoàn , kiễng chân lên, nhẹ nhàng vỗ lưng : “Không , , đừng sợ, tối nay sẽ giải thích với .”

Hai tay Tần Tĩnh Trì đặt lên vai nàng, chằm chằm nàng một lúc đột nhiên hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, Giang Oản Oản cảm thấy đau nhưng đành lòng đẩy .

Ngay khi Giang Oản Oản cảm thấy thở nổi và sắp ngất , Tần Tĩnh Trì mới từ từ buông nàng , hôn lên trán, má, mắt và tai nàng hết tới khác.

Sau đó mới liên tục thầm: “Nàng luôn ở bên cạnh , luôn luôn... Luôn luôn...”

Tần Tĩnh Trì cảm thấy bây giờ thật sự thể rời khỏi mặt, mới đầu lẽ chỉ cảm thấy nàng khá , là thể chăm sóc Đoàn Đoàn, cũng thể sinh sống hoà thuận với . cho đến khi thấy cảnh tượng , mới nhận rằng vô thức đắm chìm trong giọng , nụ và sự dịu dàng của ở với ngày đêm, thật sự yêu mặt.

Hắn nhận trong lòng sợ hãi như thế nào, chỉ sợ nàng sẽ lặng lẽ rời như khi nàng đến đây, nếu lẽ cả đời ... Hắn thể thấy nàng nữa.

Giang Oản Oản lời liên tục thì thầm, hiện tại, đôi mắt của cô rưng rưng nước mắt, trong thời gian , nàng cảm thấy Tần Tĩnh Trì thích . đến bây giờ, nàng mới dáng vẻ thật sự yêu một là như thế nào, thì cho đến bây giờ, mới xem như là thật sự... Yêu .

Trong lòng nàng cảm thấy ấm ức vui vẻ, hai tay vỗ nhẹ n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì, những giọt nước mắt tuôn trào và lăn xuống, để chúng kịp rơi khỏi gương mặt của nàng thì Tần Tình Trì hôn từng cái một.

Đoàn Đoàn ở trong sân thấy giọng của hai , bé còn tiếng của Giang Oản Oản, tiểu tử lo lắng đặt món đồ chơi chuồn chuồn của xuống nhanh chân chạy trong bếp: “Nương, nương… Đoàn Đoàn thấy tiếng nương , nương ?”

Tiểu tử còn bếp mà giọng mềm mại của , đó mới thấy bóng nhỏ bé bước cửa.

Khi thấy Tần Tĩnh Trì bên cạnh Giang Oản Oản mà Giang Oản Oản đang rơi nước mắt, Đoàn Đoàn mở to đôi mắt vội vàng chạy tới, ôm chân Tần Tĩnh Trì và gắng sức kéo ngoài, kéo liên tục : “Cha! Cha ! Cha đừng bắt nạt nương như !”

Đến khi tiểu tử mệt mỏi và liên tục thở phì phò, Giang Oản Oản mới nín , nàng đẩy Tần Tĩnh Trì : “Được , đáng ghét quá, mau dỗ dành bảo bối Đoàn Đoàn của chúng .”

“Phù... Nương... Phù, chúng ... Phù... Chúng đừng để ý tới cha nữa, cha bắt nạt nương!”

Trong mắt Giang Oản Oản chỉ hình bóng của Tần Tĩnh Trì, đó nàng liên tục về phía tiểu bảo bối Đoàn Đoàn đang bảo vệ , nàng chỉ cảm thấy may mắn, lẽ khắp thế giới cũng thể tìm may mắn hơn nàng.

Loading...