Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 92: Chu Phi Bị Xử Lý

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:52:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tối qua, giờ Sửu quá nửa, chính là lúc buồn ngủ nhất.

 

Bên ngoài thư phòng của Chu Phi, mười lăm thị vệ một tổ, mỗi cách một trượng, bao quanh thư phòng tuần tra.

 

Bảo vệ kín kẽ lọt gió.

 

Một bóng , tựa một làn khói xanh, bay qua bức tường phía viện, đáp xuống cái cây trong sân.

 

Quan sát một lát, bóng lướt qua mái nhà, hướng về phía tiền viện.

 

Đầu tiên là đáp xuống nóc thư phòng của Chu Phi, ngang treo mái hiên, ngay ngọn đèn sáng nhất.

 

Y ngưng thần lắng động tĩnh, trong phòng tiếng thở dốc, là tiếng thở dốc của một .

 

Y nắm tình hình, Chu Phi ngủ trong căn phòng . Người dán tường trượt xuống đất như nước, phát nửa điểm âm thanh.

 

Người chính là Lâm Thiên Thành.

 

Đám thị vệ tuần tra qua, bóng lưng còn biến mất, Lâm Thiên Thành đột nhiên "hắc hắc" hai tiếng.

 

Cùng với tiếng , y bay lên, một cước đạp nát song cửa sổ, hình xông thẳng nhà.

 

Tốc độ đám thị vệ trở thể nhanh, nhưng Lâm Thiên Thành còn nhanh hơn họ.

 

Y xách theo Chu Phi đang la hét từ trong phòng xông , đáp xuống mái nhà.

 

Ngồi xổm ở đó vài tiếng, khi hai thị vệ nhảy lên nóc nhà, y xách Chu Phi, vọt một mạch về phía hậu viện, trong chớp mắt biến mất.

 

Không thể đuổi kịp, căn bản thể đuổi kịp.

 

Lâm Thiên Thành đ.á.n.h cho Chu Phi ngất một chưởng, đó mới xách Chu Phi nhảy khỏi phủ.

 

Nếu , tiếng la hét của dễ thu hút đội tuần phòng đang tuần tra phố.

 

Lâm Thiên Thành lên kế hoạch lộ trình từ sớm, xách Chu Phi, vượt nóc băng tường, thẳng tiến về hướng Tây Bắc.

 

Tới tường thành phía Tây, y vác Chu Phi lên vai, tung bay lên.

 

Mũi chân chạm nhẹ tường thành một , lướt lên tường thành, xổm ở đó quan sát một lát, mới nhảy xuống.

 

Khi ánh sáng ban ngày hé rạng, Chu Phi tỉnh trong một ngôi miếu đổ nát.

 

Mở mắt , thấy Lâm Thiên Thành đang mặt một cái bồ đoàn phủ đầy bụi bẩn.

 

Đang chằm chằm.

 

"Thiên Thành!"

 

Nước mắt Chu Phi lã chã tuôn rơi, gọi y như mười năm : "Thiên Thành, sai ."

 

Hắn cố gắng quỳ dậy, vì run rẩy, mất nửa ngày mới thành động tác .

 

Chu Phi quỳ ở đó: "Thiên Thành, thèm tâm pháp nội công của Thiên Uyên Môn, bởi vì tâm pháp đó quá mạnh mẽ.

 

Ta quá hâm mộ, quá , nên mới chuyện sai trái."

 

Hắn quỳ bò lên vài bước, hai tay túm lấy chân Lâm Thiên Thành: "Thiên Thành, tuy giam ngươi , nhưng hề hạ độc thủ với ngươi, lấy mạng ngươi.

 

Ngươi thể nể mặt điểm , tha cho một ? Ta sẽ bồi thường cho ngươi, sẽ dâng hết gia tài vạn quán tích góp cho ngươi.

 

Vì tình bằng hữu nhiều năm, ngươi tha cho ."

 

"Ngươi lấy mạng , là vì ngươi tâm pháp nội công của . Nếu giao cho ngươi, ngươi cũng sớm lấy mạng ."

 

Lâm Thiên Thành xong, đột nhiên nhặt một cây gậy gỗ bên cạnh, một gậy đập xuống cánh tay Chu Phi.

 

Xương cánh tay theo tiếng mà gãy.

 

Chu Phi đau đớn ngã nhào xuống đất, một gậy nữa, xương cánh tay còn cũng theo tiếng mà gãy.

 

Tiếng rên rỉ t.h.ả.m thiết của Chu Phi suýt cánh cổng đền thờ nghiêng đổ của ngôi miếu đổ nát kinh sợ.

 

"Ngươi cứ kêu la , đây là ngoại ô, bây giờ là mùa đông, ngươi kêu rách họng cũng sẽ ai tới cứu ngươi."

 

Lâm Thiên Thành "hắc hắc" vài tiếng: "Năm đó, ngươi cũng đ.á.n.h gãy cánh tay như thế .

 

Đánh gãy nhiều , điểm khác biệt giữa và ngươi là, gãy xương nhiều như , một nào t.h.ả.m thiết kêu la như ngươi."

 

Dứt lời, hai ống xương chân của Chu Phi cũng lượt đ.á.n.h gãy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-92-chu-phi-bi-xu-ly.html.]

Chu Phi đau đến ngất .

 

Lâm Thiên Thành thể để tránh né nỗi đau trong cơn hôn mê, y vỗ cho tỉnh .

 

Chu Phi lóc nước mắt nước mũi chảy ròng: "Thiên Thành, ngươi đ.á.n.h gãy cả tay lẫn chân , đủ để ngươi hả giận ?

 

Ta c.h.ế.t, ngươi tha cho . Ta sẽ trâu ngựa cho ngươi, dùng nửa đời bồi thường cho ngươi."

 

"Mười năm, ngươi giày vò suốt mười năm."

 

Lâm Thiên Thành vì đau khổ, giọng cũng run rẩy: "Ngươi yên tâm, sẽ dễ dàng g.i.ế.c ngươi .

 

Ta cũng sẽ cho ngươi nếm trải cảm giác giày vò. Chờ khi mất hứng thú với việc hành hạ ngươi , sẽ g.i.ế.c ngươi."

 

Nói xong, y lấy một miếng vải rách từ , nhét thẳng miệng Chu Phi: "Ta kiếm chút đồ ăn."

 

Chu Phi trong lòng mừng rỡ, Lâm Thiên Thành rời , cho dù xương cốt gãy hết, cũng ngoài.

 

Chỉ cần gặp , hứa hẹn trọng kim, nhất định sẽ cứu, chỉ cần thoát hiểm—

 

Chưa kịp nghĩ xong khi thoát hiểm sẽ gì, Lâm Thiên Thành đá một cú, khiến lật ngửa, mặt hướng lên trời.

 

Sau đó khiêng một tảng đá, đặt lên n.g.ự.c Chu Phi:

 

"Ngươi cầu nguyện sớm , một khi trở muộn, ngươi sẽ đè c.h.ế.t đấy."

 

Dứt lời, Lâm Thiên Thành vụt một cái mất tăm.

 

Chu Phi cũng nổi, hành hạ Lâm Thiên Thành mười năm, trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, Lâm Thiên Thành sẽ dễ dàng tha cho .

 

Chu Phi c.h.ế.t cũng .

 

Trong kinh thành, Trương Quốc Hào phái nhiều khắp nơi tìm kiếm Chu Phi, nhưng thấy tung tích.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đến Tết.

 

Sáng sớm ngày Ba mươi Tết , Lý Bà Tử và Diệp Mai Tử bữa sáng.

 

Cảnh Thiên và Cảnh Địa bận rộn dán câu đối, cửa nhà kho hái trái cây cũng dán. Tần Niệm dán chữ Phúc trong mỗi phòng.

 

Hắc Tiễn và Hoàng Tiễn rõ ràng do tam nhà họ Cảnh nuôi, cũng sống cùng họ, nhưng hai con ch.ó nhỏ thích theo Tần Niệm.

 

Tần Niệm ở trong nhà, chúng cũng ở trong nhà, Tần Niệm ngoài, chúng cũng theo ngoài.

 

Vây quanh Tần Niệm, xoay qua xoay .

 

Tần Niệm , việc thỉnh thoảng vuốt ve hai con ch.ó nhỏ.

 

Lý Bà Tử , Tết nhất quan trọng nhất là chữ "viên" (tròn vẹn), bánh bao bà hấp hôm Hai mươi tám Tết, cái nào cũng to, cũng tròn xoe, vô cùng viên mãn.

 

Bà hấp hơn ba trăm cái, chất đầy nửa thùng gỗ cao ngang .

 

Bữa sáng là bánh bao trắng, cháo kê táo đỏ, trứng gà luộc, tương ớt do Lý Bà Tử .

 

Mấy trai trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn.

 

Mỗi ăn hai cái bánh bao to, một quả trứng gà, uống một bát lớn cháo kê táo đỏ.

 

Bát tương ớt lớn của Lý Bà Tử, chỉ một bữa thấy đáy.

 

Lý Bà Tử vui vẻ, : "Ta hẳn một chum tương ớt nhỏ, thể ăn nhiều ngày.

 

Ăn hết cũng sợ, tiếp. Ôi chao, tuổi trẻ thật ."

 

Dứt lời, bà kéo giãn vạt áo : "Tuổi của cũng coi là , tới sáu mươi , tính là già."

 

Tần Niệm mỉm Lý Bà Tử.

 

Nàng nhớ ngày đầu tiên xuyên tới đây, khi về đến nhà, thấy Lý Bà Tử chống gậy gỗ trong sân chống Lý Đại Hoa và Tần Vinh Thăng.

 

Lúc đó, thể khô quắt của bà giống như lớp da rắn lột xác, còn chắc chắn bằng cây gậy gỗ tay.

 

Bây giờ thì khác , trong điều kiện ăn no mặc ấm, ngoại bà của từ vẻ ngoài đến tâm hồn, đều trở nên trẻ trung hơn.

 

Khác xưa nhiều.

 

Sự đổi của Lý Bà Tử khiến Tần Niệm cảm thấy an ủi. Cả Diệp Mai Tử cũng , tự chăm chút bản sạch sẽ, tươm tất hơn.

 

Cũng còn nghĩ rằng phụ nữ bốn mươi tuổi già, nhận thức của họ về một chuyện đều nâng cao.

 

Loading...