Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 6: Tự Tin Sẽ Có Cuộc Sống Tốt Đẹp Hơn
Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:34:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong đầu Tần Niệm chợt hiện một cảnh trong bộ phim Tây Du Ký: Khi Trư Bát Giới lên Hoa Quả Sơn mời Tôn Ngộ Không sư phụ đuổi về, đám khỉ con bắt .
Tay chân trói, dùng gậy gỗ xỏ qua khiêng .
Nàng cũng như , bèn đưa lời đề nghị với Cảnh Phong: “Chàng buộc bốn chân con lợn rừng , dùng gậy gỗ xỏ qua, hai cùng khiêng nó nhé.”
Cảnh Phong sững sờ, khóe mắt tràn đầy ý . Nếu cùng phụ , khiêng con lợn rừng như còn .
Tần Niệm mặt , yếu ớt như một cọng cỏ đuôi chó, dùng gậy gỗ khiêng lợn rừng ư?
Nàng khiêng nổi thì chớ, thậm chí còn nhấc nó lên .
thể thẳng, giữ thể diện cho nàng chứ. Ý trong mắt Cảnh Phong tràn mặt và giọng :
“Ha ha ha, kéo sẽ nhẹ nhàng hơn khiêng. Chỉ cần kéo xuống đến chân núi là , dùng xe đẩy đưa nó về sẽ tiết kiệm nhiều sức lực. Ha ha ha—”
Tần Niệm trợn mắt Cảnh Phong, đoán rằng cho rằng nàng yếu sức, khiêng nổi lợn rừng. Quả thật nàng yếu, ban nãy mạnh miệng .
Không khiêng thì giúp kéo cũng chứ?
Tần Niệm bất chấp Cảnh Phong nhã nhặn khuyên can, đưa tay giúp kéo dây kéo lợn rừng.
Đi một đoạn ngắn, Tần Niệm đẫm mồ hôi. Ngay cả khi chỉ kéo thôi, nếu chút sức lực cũng thể nổi.
Cảnh Phong thì quả thực khỏe.
Đi nghỉ nghỉ, mãi đến buổi chiều mới tới chân núi. Cảnh Phong kéo chiếc xe đẩy khỏi rừng cây.
Chàng dùng đá chẹn bánh xe, bảo Tần Niệm giúp đè xe xuống, cúi nhấc con lợn rừng đặt lên xe đẩy.
Chàng nhặt thêm cành cây phủ lên xe, che kín con lợn rừng. Bằng , khi về đến nơi sẽ nhiều kéo đến đòi thịt lợn rừng.
Trong năm đói kém, nhà nào cũng thiếu ăn, nổi, chỉ thể cứng rắn lòng , lo cho cuộc sống của chính .
Kẻ khác cũng sẽ như thôi, ai nấy đều gia đình lo, cuộc sống của nào cũng chẳng dễ dàng gì.
Thanh niên lau mồ hôi mặt, với Tần Niệm: “Tiểu Niệm tử, từ sáng đến giờ, mệt lử chứ? Muội lên xe , sẽ đẩy .”
Tần Niệm lắc đầu từ chối: “Một con lợn rừng lớn ba trăm cân, cộng thêm nữa là năm trăm cân , đẩy một chiếc xe nặng như quá mệt. Đường về thôn còn khá xa, tự .”
Cảnh Phong nàng bật : “Tiểu Niệm tử, nặng nhất cũng chỉ sáu mươi cân thôi, lên xe, chẳng khác nào đặt một con sóc lên đó.”
Tần Niệm cách ví von của Cảnh Phong chọc cho cong cả : “Ta thể gầy như thế chứ? Ít nhất cũng bằng ba mươi con sóc chứ.”
Sau khi uống canh Bồ Công Anh hôm qua, Tần Niệm thêm chút sức lực, nàng cố tìm gương đồng để xem trông như thế nào khi xuyên .
Đáng tiếc, nhà ngoại bà căn bản gương đồng.
Nàng lén lúc ngoại bà chú ý, vại nước nửa ngày. Trong vại chỉ ít nước, chỉ thể phản chiếu một hình dáng đơn giản. Cụ thể trông thế nào thì rõ.
Nghe Cảnh Phong , Tần Niệm hiểu , nàng chắc chắn là cực kỳ gầy gò.
Gầy cũng thể lên xe để đẩy , Tần Niệm liếc Cảnh Phong: “Ta lên, cứ theo thôi. Đoạn đường khó , còn thể giúp một tay.”
Hai về đến thôn, là giờ Thân hai khắc. Cảnh Phong khiêng lợn rừng nhà, xoèn xoẹt mài dao, chuẩn m.ổ b.ụ.n.g lợn rừng.
Tần Niệm về nhà, ngoại bà vội vàng nấu cơm.
Bà rửa sạch nấm Tần Niệm hái về, chần qua nước xé thành miếng nhỏ.
Chiếc bánh ngô lớn Diệp Mai Tử đưa sáng nay, bà ăn hết, chỉ ăn một phần nhỏ.
Bà cắt bánh ngô thành sợi, cho nồi, đổ nước đun sôi, cho nấm nồi, thêm vài hạt muối.
Ngoại bà múc cho Tần Niệm một bát, tươi rói : “Tiểu Niệm, đây ăn cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-6-tu-tin-se-co-cuoc-song-tot-dep-hon.html.]
Chỉ là món cháo rau nấu với bánh ngô bình thường nhất, khiến lão nhân vui mừng đến .
Tần Niệm cảm thấy đau lòng, đồng thời càng kiên định quyết tâm cho cuộc sống trở nên sung túc.
Trời tối đen, ngoại bà đang định cài cửa ngủ thì Cảnh Phong và Diệp Mai Tử đến.
Cảnh Phong bưng một chiếc chậu sành lớn màu đen, bên trong đựng thịt lợn rừng.
Chiếc chậu Diệp Mai Tử bưng nhỏ hơn một chút, bên trong cũng là thịt lợn rừng.
Diệp Mai Tử tít mắt: “Lý đại nương, chúng mang thịt đến cho hai đây.
Tạm thời ăn hết thì dùng muối ướp , khi nấu rau dại, cắt vài miếng bỏ , mượn chút mùi vị, rau dại sẽ còn đắng nữa.”
Ngoại bà thấy , vội ngăn : “Mai Tử, chậu thịt con bưng xin nhận. Còn chậu lớn Cảnh Phong đang bưng thì mau mang về .
Chấn Hải thương, cho ăn thêm thịt để mau chóng bình phục.”
Tần Niệm cũng : “Vết thương ở chân Cảnh thúc vẫn cần mua thuốc, dùng tro thực vật khử trùng chỉ là biện pháp tạm thời thôi.”
Diệp Mai Tử : “Con lợn rừng đó lớn, cho hơn hai trăm cân thịt. Nhà giữ nhiều hơn cho hai ít .
Lý đại nương, cái tài khâu vết thương cho Chấn Hải tối qua của Tiểu Niệm, dù là đại phu trong y quán, cho cả con lợn rừng nữa cũng đủ chi phí khám bệnh.
Ta và Cảnh Phong tính toán , sáng mai, sẽ đẩy thịt lợn rừng đến huyện thành bán. Đổi tiền, sẽ mua t.h.u.ố.c cho Cảnh thúc.”
Tần Niệm hỏi: “Tối qua Cảnh thúc đau lắm ?”
Diệp Mai Tử gật đầu: “ là đau thấu trời, nhưng giữ mạng thì quý hơn thứ.”
Ánh mắt Cảnh Phong dừng mặt Tần Niệm: “Tiểu Niệm, thịt nhất thời ăn hết , nếu ướp muối thì cần nhiều muối. Hay là sáng mai cùng trấn , bán bớt thịt lợn rừng một ít, đổi lấy chút gạo về.”
Tần Niệm gật đầu: “Được, ngày mai cùng huyện thành, mua ít gạo về.”
Diệp Mai Tử vui mừng: “Vậy sáng mai Tiểu Niệm cùng Cảnh Phong . Cảnh Phong đẩy xe , sẽ nhẹ nhàng hơn khi về.”
Diệp Mai Tử bên mép giường chuyện với ngoại bà, dặn Cảnh Phong về nhà lấy thêm gan lợn.
Ngoại bà và Tần Niệm đều nhận, Cảnh Chấn Hải thương, gan lợn dễ nấu nhừ, cái để ông ăn thì hơn.
Diệp Mai Tử và Cảnh Phong là những ơn, nhất định đưa cho Tần Niệm một nửa gan lợn rừng.
Thật sự thể từ chối , ngoại bà đành nhận lấy.
Sau khi Diệp Mai Tử và Cảnh Phong về, Tần Niệm và ngoại bà bưng thịt lợn rừng sân, mang cả thớt nữa.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cắt thịt lợn rừng thành thanh dài, mỗi thanh một cân.
Cắt xong, phần lớn thịt cho chậu sành lớn, phần còn bỏ vại, cho nhiều muối để ướp.
Xong xuôi, là giờ Hợi , hai vội vàng rửa tay, lên giường ngủ.
Ngày hôm , trời còn sáng hẳn, Tần Niệm vẫn đang ngủ say, ngoại bà nhẹ nhàng thức dậy.
Bà nhóm bếp, cho thịt lợn rừng và gan lợn nồi, hầm cho nhừ.
Sau đó băm nhỏ thịt lợn rừng, chọn rửa sạch Bồ Công Anh Tần Niệm đào ngày hôm qua, cắt thành đoạn nhỏ, nấu hai bát cháo thịt rau, cắt vài lát gan lợn.
Tần Niệm thức dậy, kịp ăn sáng.
Nàng ăn cảm thán trong lòng, món ăn thế , kiếp nàng lẽ thể nuốt trôi, nhưng giờ thấy quá đỗi thơm ngon.
là đời khác đời .
Tuy nhiên, Tần Niệm cũng buồn bã, đến thì cứ an cư lập nghiệp, nàng tự tin sẽ cho cuộc sống hơn.