Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 53: Mau Mau Đền Bạc

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:38:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vợ Đổng Báo bất động, cạnh Đổng Báo hỏi: “Ngươi gọi gì?”

 

“Vừa , thấy ngươi đang hấp màn thầu. Cái chậu sành ngươi dùng để đựng bột, chính là của nhà , đây là sự thật hiển nhiên, ngươi thừa nhận ?”

 

“Thừa nhận cái rắm .”

 

Vợ Đổng Báo la lên: “Chậu sành nhà ngươi to như chậu cho heo ăn , chậu nhà , nhỏ hơn chậu nhà ngươi nhiều.”

 

Tần Niệm lập tức hỏi: “Ngươi chậu nhà lớn? Ngươi giấu chậu nhà ?”

 

“Ta, , —”

 

Vợ Đổng Báo lúc mới hiểu Tần Niệm gài bẫy, lỡ lời, ả dứt khoát cứng cổ:

 

“Năm ngoái đến nhà ngươi chơi, khéo thấy Lý Bà Tử nhào bột, dùng cái chậu sành to đùng đó.”

 

Lý Bà Tử tức đến bật : “Mấy năm nay đại hạn, năm ngoái nhà đến cháo bắp cũng nhịn đến mười hai tháng, còn mua nổi bột trắng ?

 

Hơn nữa, cả Đại Oa thôn , ghét nhất chính là nhà họ Đổng các ngươi, với các ngươi từ đến nay hề qua , ngươi đến nhà lúc nào?

 

Đừng lôi chuyện vớ vẩn của ngươi nữa, ngươi thông minh bằng Tiểu Niệm nhà , sự thật nàng lừa hết .

 

Hê hê hê—”

 

Lý Bà Tử nhịn nữa, bà phát một tràng liên tiếp.

 

Mặc dù vợ Đổng Báo lỡ lời, nhưng ả vẫn một mực khẳng định, từng đến nhà Tần Niệm chơi.

 

Không năm ngoái thì cũng là năm , hoặc là Tết, từng thấy chậu ủ bột của Lý Bà Tử, tóm chịu thừa nhận.

 

Người nhà họ Đổng đồng thanh, trộm chính là trộm.

 

Lý Chính và vài dân trong thôn, trong lòng rõ như ban ngày, đồ chính là do bọn chúng trộm, nhưng cách nào.

 

Cảnh Chấn Hải, Cảnh Phong và Cảnh Thiên đều giận dữ đến đỉnh điểm, suýt nữa động thủ liều c.h.ế.t. Tần Niệm vội vàng ngăn họ , cho dù tìm đồ, cũng đáng liều mạng.

 

Nàng Đổng Hổ:

 

“Đồ là do các ngươi trộm, dựa chối cãi là thể chối ? Nếu ngươi thật sự trộm, cứ để chúng lục soát một lượt.”

 

Đổng Hổ lạnh: “Tần Niệm, ngươi đừng kiêu căng. Trước mặt Lý Chính, đồng ý cho các ngươi lục soát.

 

Nếu tìm đồ, nhận thua. Nếu tìm , thì ?”

 

Tần Niệm cũng lạnh: “Ngươi nhận thua? Trước hết xem ngươi nhận thua thế nào? Một lời xin chúng chấp nhận .”

 

“Nếu thật sự tìm thấy đồ của các ngươi ở nhà , ngoài việc trả , còn bồi thường thêm hai lạng bạc. Nếu các ngươi cần đồ, cũng thể quy đổi thành bạc.

 

Lý Chính và mấy vị láng giềng xin chứng. Còn nếu tìm thì ?”

 

Tần Niệm đáp: “Tìm , sẽ bồi thường gấp đôi đồ chúng mất cho các ngươi.”

 

Đổng Hổ mừng rỡ: “Được, bây giờ các ngươi thể lục soát, mau động thủ , lục xong chúng còn nấu cơm ăn nữa.”

 

Lý Chính cảm thấy Đổng Hổ vẻ tự tin như , nhất định là giấu đồ trộm đó bên ngoài.

 

Còn về bột để hấp màn thầu, nếu chậm một bước nữa sẽ thành màn thầu chín, thể chứng minh là đồ trộm.

 

Dù bây giờ hấp thành màn thầu chín, cũng cách nào chứng minh là đồ trộm.

 

Ông sợ Tần Niệm mắc lừa, vội vàng khuyên: “Tiểu Niệm, cách lục soát .”

 

Cảnh Chấn Hải cũng sợ Tần Niệm lừa, “Chúng nghĩ cách khác .”

 

Trong lòng động sát ý, định tối nay lẻn đến, c.h.é.m c.h.ế.t Đổng Hổ và Đổng Bưu.

 

Tần Niệm khẽ lắc đầu: “Trong nhà còn bao nhiêu việc , thể phí phạm quá nhiều công sức chuyện .

 

nhà họ Đổng cũng đồng ý, chúng dù thất bại thì cùng lắm là bồi thường cho họ ít đồ thôi.”

 

Đổng Hổ vẻ gấp gáp: “Được, mau lục soát , ai hối hận đó là cháu trai.”

 

Hắn tỏ tự tin.

 

Miệng Lý Bà Tử chẳng bao giờ chịu thua: “Chúng hối hận, ngươi chính là kẻ xách cháu trai.”

 

Tần Niệm tiến lên, cầm lấy gậy gỗ trong tay Lý Bà Tử, quanh những nhà họ Đổng: “Vậy bắt đầu lục soát đây.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-53-mau-mau-den-bac.html.]

Nàng thẳng đến nhà bếp, dùng gậy gõ lên nắp vại: “Cảnh Phong, mang nó xuống.”

 

Cảnh Phong tiếng, lập tức bước tới, nhấc nắp vại xuống.

 

Mọi đều cúi đầu vại nước, nước trong vại khá đục, màu xanh lục, giống như nước luộc rau, bên còn nổi lềnh bềnh vài cọng rau.

 

Cũng vẻ như cả bã trấu những thứ tương tự, nếu là vài năm , ai nghi ngờ đây là vại thức ăn cho heo.

 

Mấy năm nay, còn cái ăn, trong thôn nhà nào còn nuôi heo nữa.

 

Tần Niệm dùng cây gậy tay thọc trong, gậy chạm đáy. Nàng lạnh :

 

“Trong đây giấu đồ, hẳn là những thứ chúng mất.”

 

Những nhà họ Đổng, đầu là Đổng Bà Tử, sắc mặt đều đổi, tái mét, một ai lên tiếng.

 

Tần Niệm xoay cầm lấy gáo nước bếp, định múc thứ nước xanh lục trong vại .

 

Cảnh Phong nhận lấy gáo nước: “Để .” Chàng tiểu cô nương của đụng thứ nước dơ bẩn trong vại.

 

Cảnh Phong múc nước xanh lục đổ thẳng thùng nước bên cạnh vại.

 

Sau khi múc đầy một thùng, một cái chậu sành lớn lộ , úp ngược đáy lên.

 

Tần Niệm dùng gậy gõ lên đáy chậu sành lớn, Đổng Hổ hỏi:

 

“Đây là cái gì? Ta thấy nó giống cái chậu sành lớn đựng bột nhà ?”

 

Mặt Đổng Hổ từ tái mét chuyển sang màu gan heo, biện minh nhưng lời nào để .

 

Cảnh Phong múc thêm hai gáo rưỡi nước nữa, nhận lấy cây gậy trong tay Tần Niệm, khều mép cái chậu sành lớn, nhấc nó .

 

Lần , thứ chậu sành úp lên, chính là vò mỡ heo của nhà Tần Niệm, bên cạnh còn đặt cái hũ nhỏ đựng đường trắng.

 

Vại nước nhà họ Đổng quả thực lớn, nhà bình thường thể đặt những thứ đáy.

 

Tần Niệm Lý Chính: “Đồ của nhà tìm , chúng giấu thứ nước bẩn thỉu , thể ăn nữa.”

 

Lý Chính thở dài: “Đổng Hổ, ngươi cũng lớn tuổi , chuyện ?

 

Lại còn Đổng Báo, Đổng Bưu, Đổng Phong, mấy các ngươi cùng ?

 

Sau trong thôn, còn dám ngẩng mặt lên ?”

 

Lý Bà Tử nhận lấy gậy gỗ từ tay Tần Niệm, gõ một cái lên đầu Đổng Bà Tử:

 

“Vừa miệng ngươi cứng như vịt c.h.ế.t . Giờ còn cứng nữa ? Có thấy đáng hổ ?

 

Mau lên, mở tủ lấy bạc đây, chúng thời gian lãng phí ở chỗ các ngươi.”

 

Lý Chính cũng nhíu mày: “Đổng Hổ, những thứ ngươi trộm , Tiểu Niệm cần nữa, theo như lời lúc nãy mà đền bạc, đừng chối cãi.

 

Nếu ngươi dám chối cãi, chỉ đành lên quan phủ, để Huyện thái gia phân xử.”

 

Đổng Bà Tử các con tù.

 

đến mặt Lý Bà Tử, vì chịu đựng sự nhục nhã, đôi mắt nhỏ bé cố nặn hai giọt nước mắt: “À , Lý Bà Tử, Diệp Mai Tử, xin bồi thường cho các ngươi.

 

Xét thấy chúng cùng sống chung một thôn, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, xin tha thứ cho bốn nó một .”

 

Ánh mắt Tần Niệm lạnh băng: “Lúc trộm đồ, nghĩ đến chuyện cùng sống chung một thôn, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp?

 

Bốn đứa con trai ngươi, đứa nào cũng là trộm, ngươi như , thất bại và đáng hổ.

 

Ngươi lớn tuổi , cũng nhiều với ngươi.”

 

“Ta .”

 

Diệp Mai Tử mặt đầy vẻ phẫn uất: “Đổng Bà Tử, ngươi , trong năm thiên tai , chưng một vò mỡ heo khó khăn đến nhường nào ?

 

Nếu vì xây nhà quá mệt, ai nỡ ăn như ? Ngươi thì , để mấy đứa con trai trộm đồ sẵn của khác.

 

Nếu chúng phát hiện , ngươi ăn trôi ?”

 

Lý Bà Tử dùng gậy thúc mạnh n.g.ự.c Đổng Hổ: “Cái thằng cháu trai , nãy ba hoa chích chòe ghê lắm mà?

 

Sao giờ câm ?”

 

Loading...