Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 41: Thúy Chi Chém Bị Thương Tôn Đại Lôi

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:38:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Niệm và Cảnh Phong trở về nhà.

 

Tần Niệm kể: “Ngoại tổ mẫu, đường gặp Lý Đại Hoa và Tần Khai, hai bọn họ cũng lĩnh lương thực cứu trợ thiên tai.

 

Không lĩnh , ả đuổi theo phía , con chia cho ả—”

 

Tần Niệm kể bộ sự việc, Lý Bà Tử nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ:

 

“Hôm qua Lý Đại Hoa đ.á.n.h mấy gậy, đầu chảy máu, lưng và cánh tay đều sưng tấy, hôm nay vẫn huyện thành lĩnh lương thực cứu trợ thiên tai?

 

Tần Vinh Thăng ? Còn Triệu Tiểu Thảo , và cả Tần Lực nữa, lẽ thể cùng Tần Khai mà.”

 

Ngẫm nghĩ một lát, bà tự trả lời:

 

, nhất định là Tần Bà Tử lão tiện nhân giận Lý Đại Hoa trộm bạc, còn mất rìu nữa.

 

trách Lý Đại Hoa ngu xuẩn, nên thèm để ý nàng thương mà vẫn sai nàng lĩnh lương thực.

 

Ta hiểu cái tên súc sinh Lý Đại Hoa , chúng đ.á.n.h bại nhiều như , vẫn còn dám gây sự với chúng ?

 

Giống như hôm nay, gặp ngươi đường, trong lòng ả hẳn rõ ràng, cháu thể cho ả lương thực cứu trợ thiên tai, ả cố mở miệng xin.

 

đ.á.n.h đủ, là sống quá đủ , tìm một cái c.h.ế.t?”

 

Tần Niệm trầm mặc hồi lâu: “Trong một trường hợp, nội tâm con ở trạng thái cực kỳ hoảng loạn.

 

Ngoại xem những đuối nước, rõ ràng giãy giụa vô ích, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa, cố gắng nắm bắt thứ gì đó.

 

Những nhà họ Tần cũng như , rõ ràng thể theo bọn họ, mặc cho bọn họ bán .

 

Càng thể cho bọn họ lương thực, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa một phen, nỗi sợ hãi thể sống sót khiến họ những cố gắng tuyệt vọng nhất.

 

Giống như những đuối nước , bản năng những việc vô ích.”

 

Lý Bà Tử hiểu những gì Tần Niệm , bà bữa trưa xong, đang bày biện thì thấy Tố Cầm chạy tới.

 

“Tiểu Niệm.”

 

Giọng nàng gấp gáp: “Thúy Chi dùng d.a.o bếp c.h.é.m Tôn Đại Lôi, c.h.é.m khắp đầy máu.

 

Lý Chính bảo đến tìm ngươi, ngươi mau xem .”

 

Lý Bà Tử hỏi: “Thúy Chi thực sự động thủ ? Ôi chao, nàng thật là .

 

Cái tên súc sinh Tôn Đại Lôi đó, nếu Thúy Chi tay thật thì sẽ lười biếng cả đời.

 

Không tin thì cứ xem, nếu Thúy Chi cứ hung hãn như , khi Tôn Đại Lôi lành vết thương, đảm bảo dám lười biếng nữa.

 

Dựa phụ nữ mà sống, thà đ.â.m đầu tường c.h.ế.t còn hơn. Đi thôi, cũng cùng các ngươi xem.”

 

Mấy vội vàng đến nhà Thúy Chi, ở dãy của thôn. Vừa sân, thấy ít vết máu.

 

Tiếng rên rỉ của Tôn Đại Lôi vọng từ trong nhà, Thúy Chi ở trong sân.

 

Lý Chính và nhiều hàng xóm cũng trong sân, đang an ủi Thúy Chi.

 

Sắc mặt Thúy Chi trắng bệch còn chút máu, nhưng gương mặt lạnh lùng, mang theo sự quyết tuyệt, hề thấy sự hoảng loạn, nàng như biến thành một khác, tỉnh táo đến đáng sợ.

 

Lý Chính thấy Tần Niệm, vội vàng :

 

“Tiểu Niệm, ngươi mau nhà xem vết thương của Tôn Đại Lôi . Nghe ngươi khâu vết thương, giúp Tôn Đại Lôi khâu .

 

Thời tiết nóng như , vết thương quá dài, khâu sợ rằng lành . Một khi ruồi bâu sẽ sinh giòi.”

 

Lý Chính cùng Tần Niệm nhà.

 

Tôn Đại Lôi ghế gỗ, phía là tủ gỗ rách nát, chống đỡ cho dựa .

 

Áo cắt mất một ống tay, lộ cánh vai c.h.é.m một nhát.

 

Vết thương ở phía vai, giống như miệng của một hài nhi, phía Lý Chính đắp một mảnh vải rách, nhưng vẫn ngừng chảy m.á.u ngoài.

 

Lý Chính thấy Tần Niệm chỉ liếc Tôn Đại Lôi, đó ý định chữa trị, vội vàng giúp cầu xin: “Tiểu Niệm, giúp khâu .

 

Vì Thúy Chi, vì hai đứa trẻ đang ở nhà hàng xóm, ngươi giúp khâu .

 

Nếu cứ như thế , bọn trẻ cũng dám về, Tôn Đại Lôi , nhưng cũng thể thấy c.h.ế.t mà cứu chứ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-41-thuy-chi-chem-bi-thuong-ton-dai-loi.html.]

Nói xong, đá chân Tôn Đại Lôi một cái:

 

“Đồ lười biếng, đừng chỉ lo gào đau, ngươi tự cầu xin Tiểu Niệm giúp ngươi khâu vết thương , nếu ngày mai sẽ sinh giòi, chỉ còn đường c.h.ế.t.”

 

Tôn Đại Lôi hít một lạnh, giảm bớt cơn đau : “Tiểu Niệm, cầu xin ngươi giúp khâu vết thương.

 

Đợi lành vết thương, nhất định sẽ cùng Thúy Chi việc, sẽ lười biếng như nữa, sẽ đ.á.n.h Thúy Chi nữa, dù chỉ một cái......

 

Giọng Tần Niệm lạnh: “Tôn Đại Lôi, Thúy Chi là một phụ nữ , trung thực và lương thiện.

 

Ngươi dồn một phụ nữ như đến đường cùng, khiến nàng động đến d.a.o bếp với ngươi, thể thấy ngươi quá đáng đến mức nào.

 

Dựa phụ nữ gầy yếu đơn độc lên núi đào rau dại, nuôi sống các con và cả ngươi, ngươi hổ ?

 

Mỗi ngày uống canh rau dại loãng như nước của Thúy Chi nấu, rau dại chạm cổ họng ngươi ? Ngươi nuốt trôi ?

 

Ngươi khỏi nhà dạo một vòng xem, nhà nào mà chẳng vợ chồng cùng gánh vác cuộc sống? Duy chỉ nhà ngươi, đặt khó khăn lên vai một Thúy Chi.

 

Nếu vì hai đứa trẻ, nàng sớm chống đỡ nổi, sớm gục ngã .”

 

Nghe những lời , Tôn Đại Lôi hổ cúi đầu, “Ô ô” lên.

 

“Tần Niệm, là một bản lĩnh quá lười biếng, để Thúy Chi và các con chịu khổ.

 

Lý Chính ở đây, xin Lý Chính chứng cho , đợi lành vết thương, nhất định sẽ lười biếng nữa.

 

Ta sẽ giống như đàn ông nhà khác, một cây cột chống đỡ gia đình, còn vứt hết việc cho một Thúy Chi nữa.”

 

Nghe như , Tần Niệm mới tiến lên, giật mạnh miếng vải rách vết thương của Tôn Đại Lôi.

 

Tôn Đại Lôi đau đến mức kêu lên một tiếng “Aó”.

 

Kiểm tra sơ qua, Tần Niệm về phía sân hô to: “Thúy Chi, mang kim chỉ của ngươi đây.”

 

Vết thương của Tôn Đại Lôi ở phía vai, một vết rách dài hơn hai tấc, khá sâu, nhưng tới xương.

 

Khi Tần Niệm giúp Tôn Đại Lôi khâu vết thương, động tác của nàng thô bạo, nàng khiến đau thêm bội phần.

 

Phải cho một bài học sâu sắc, để ghi nhớ cơn đau , xem còn dám đ.á.n.h Thúy Chi nữa .

 

Khâu xong, thuốc, nàng cũng giống như với Cảnh Chấn Hải, dùng tro thảo mộc.

 

Xong xuôi, Tần Niệm và Lý Bà Tử về.

 

Lý Bà Tử hì hì: “Thúy Chi , ở nhà chúng , hai cái bánh bột ngô cho, Thúy Chi nghiền vụn , nấu canh cho các con uống, một miếng cũng cho Tôn Đại Lôi.

 

Sau đó, những loại rau dại nàng tìm núi, cũng cho Tôn Đại Lôi ăn. Tôn Đại Lôi đói quá chịu nổi, cũng ngoài đào rau dại.

 

Thực sự đào , còn lột cả vỏ cây để nhai.

 

Hôm nay trời sáng, Thúy Chi dậy huyện thành, nàng thành sớm nhất, nhận lương thực sớm nhất.

 

Về nhà nấu canh bột ngô loãng nhất, nàng và hai đứa con mỗi một bát, cho Tôn Đại Lôi uống.”

 

Tôn Đại Lôi vung tay tát Thúy Chi một cái, Thúy Chi bèn gửi đứa trẻ sang nhà láng giềng, về cầm lấy d.a.o phay c.h.é.m gã Tôn Đại Lôi.

 

Tần Niệm đáp: “Nhìn dáng vẻ Tôn Đại Lôi lúc , hẳn là chịu một bài học đích đáng .”

 

Hai bà cháu trò chuyện, trở về nhà dùng bữa ngọ.

 

Làm xong ngần việc, ăn cơm xong quả thực buồn ngủ rũ rượi, hai bà cháu giường sưởi, đ.á.n.h một giấc ngủ trưa thật dài.

 

Bạch diện còn sót một ít, Tần Niệm ăn bánh dầu chiên.

 

Nàng nhào bột, đợi một lúc cho bột nở, cán mỏng, rắc đường trắng, cuộn , ngắt thành từng đoạn bột , bắt đầu cán tiếp. Cán mỏng tang, bắt đầu rán (lạc).

 

Không dầu thực vật, chỉ đành dùng mỡ động vật. May mà Tần Niệm khá gầy, cũng sợ béo.

 

Chiếc bánh rán bằng mỡ động vật màu trắng, với những bọng dầu nhỏ, mềm thơm.

 

Nàng thêm món canh củ cải, hai một bữa cơm thơm phức.

 

Sau bữa cơm, Lý Bà Tử cảm khái: “Đã mấy năm ăn bánh bạch diện, suýt nữa thì quên mất mùi vị .”

 

Tần Niệm nghiêm túc : “Ngoại tổ mẫu, , con sẽ cho ăn bánh dầu là bánh dầu, ăn sủi cảo là sủi cảo. Người tin con, con nhất định .”

 

Khóe mắt Lý Bà Tử ẩm ướt: “Tin, ngoại tổ mẫu tin Tiểu Niệm của .”

 

 

Loading...