Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 18: Đại xà quấn trên cổ Đổng Bưu

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:35:27
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe Lý Bà Tử , Tần Niệm gật đầu: “Được, cùng Cảnh Phong.”

 

Cảnh Phong nhảy qua bức tường thấp về nhà. Biết Tần Niệm sợ hãi, bắt con đại xà , nhét trong túi vải, buộc chặt miệng túi , đặt túi trong gùi.

 

Cảnh Phong : “Tiểu Niệm, yên tâm nhé, con rắn lớn đến mấy cũng chui .

 

Muội cũng thấy nó, cứ coi như đó là gùi rỗng .”

 

Diệp Mai Tử : “Rắn nhỏ thì sợ, nhưng lớn như , đừng Tiểu Niệm, cũng sợ.”

 

“Ngoại tổ mẫu , sợ rắn, còn dám quấn nó lên cổ cơ.”

 

Mấy đều bật .

 

Diệp Mai Tử : “Tiểu Niệm, cháu đừng tin, ngoại tổ mẫu con thật sự sợ rắn .

 

Nhiều năm về , tận mắt thấy bà bắt một con, con đó cũng lớn gần bằng con .”

 

Nghe Diệp Mai Tử xác nhận, Tần Niệm mới tin.

 

Cảnh Phong đặt cả hai chiếc gùi lên xe đẩy, đẩy xe, Tần Niệm bên cạnh, hai về phía huyện thành.

 

Diệp Mai Tử theo, trong lòng cảm thấy vui vẻ ngọt ngào.

 

Gần khỏi thôn, từ xa thấy Đổng Bưu và một phụ nữ béo đang tới, phụ nữ đó chính là vợ , Lý Nhị Huệ.

 

Mắt Đổng Bưu đảo qua đảo .

 

Đến gần, Đổng Bưu Tần Niệm, khẩy mở miệng:

 

“Ôi chao, đây chẳng là thằng nhóc Cảnh đấy ? Ngươi đấy?”

 

Giọng Cảnh Phong lạnh nhạt: “Đi huyện thành.”

 

“Sắp tới giờ ngọ , giờ mới huyện thành? Săn thứ chứ gì? Đi huyện thành bán ?”

 

Câu trả lời của Cảnh Phong chỉ đúng một chữ: “.”

 

Ánh mắt Đổng Bưu sang Tần Niệm bên cạnh Cảnh Phong: “Ngươi xem, một cô nương như ngươi, thành thì nên cùng phụ nữ.

 

Sao với Cảnh Phong? Không sợ dị nghị ư? Ngoại tổ mẫu của ngươi cũng hồ đồ , chẳng thèm quản ngươi nữa.

 

Để thằng nhóc Cảnh kiếm món hời.”

 

Đổng Bưu những lời ý đồ của .

 

Chuyện và Thúy Chi vụng trộm trong hang động vẫn luôn là nỗi lo trong lòng , một khi vợ , chắc chắn sẽ tha cho .

 

Đừng thấy ngang ngược mặt dân làng, nhưng mặt vợ và năm vợ cùng lão trượng nhân, ngoan ngoãn như con rùa sắp mùa đông ngủ đông.

 

Gia đình Lý Nhị Huệ ăn buôn bán nhỏ, gia cảnh còn khá giả hơn nhà Đổng Bưu nhiều.

 

Đổng Bưu những lời , là tạo vẻ trêu chọc Tần Niệm.

 

Sau Tần Niệm chuyện , thể rằng, chỉ vài câu với Lâm Thúy Chi, Tần Niệm thấy.

 

Tần Niệm vì trả thù việc trêu chọc hôm nay, nên dối, vu oan cho .

 

Lâm Thúy Chi vì danh dự cũng sẽ thừa nhận chuyện đó, thể che đậy chuyện đó một cách triệt để.

 

Đồ ngốc như Đổng Bưu, cách nghĩ cũng ngu ngốc.

 

Tần Niệm khinh miệt Đổng Bưu: “Kẻ bước đường chắc là nữ nhân phong lưu. Kẻ trần truồng trong hang động, đó mới chính là đồ tinh rần truồng.”

 

Cảnh Phong và Lý Nhị Huệ đều hiểu rõ ý tứ trong lời của Tần Niệm, nhưng Đổng Bưu thì hiểu rõ, Tần Niệm, há miệng, gì đó nhưng thốt nên lời.

 

Để cho bậc thang xuống, rướn cổ gùi xe đẩy: “Thằng nhóc Cảnh, ngươi săn gì?

 

G.i.ế.c thịt ăn ngay là , cần gì đẩy đến huyện thành, cũng chẳng bán bao nhiêu tiền.”

 

Mắt qua khe hở nhỏ của gùi: “Thỏ , bốn con lận.

 

Thịt thỏ mùi đất, đáng giá, ngươi bán cho một con, mười văn tiền thế nào?”

 

Tần Niệm đẩy một cái: “Thỏ dù đáng giá, cũng đáng giá hơn ngươi.”

 

Ý Tần Niệm là bảo Đổng Bưu tránh , bọn họ đang vội thành, bán xong đại xà và thỏ, còn mua hạt giống nữa.

 

Lý Nhị Huệ chịu.

 

Hai tay chống lên eo béo: “Này Tần Niệm, đàn ông nhà thịt thỏ đáng giá, ngươi gấp gáp gì?

 

Còn đáng giá hơn đàn ông nhà , xem thử, rốt cuộc thằng nhóc Cảnh săn bảo bối gì, khiến ngươi bảo vệ như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-18-dai-xa-quan-tren-co-dong-buu.html.]

 

Vừa dứt lời, nàng vươn tay chọc chiếc gùi còn .

 

Cảnh Phong buông xe đẩy, giơ tay cản , gạt tay Lý Nhị Huệ .

 

Lông mày mang theo vài phần tức giận:

 

“Ta và Tiểu Niệm đang vội thành, so đo với các ngươi. Các ngươi mau đường của các ngươi , nếu đừng trách khách khí.”

 

Mấy ngấn thịt gương mặt béo phì của Lý Nhị Huệ hiện rõ vẻ khiêu khích:

 

“Ối chao, thằng nhóc Cảnh, thằng cháu Cảnh, ngươi chỉ lên núi săn vài ngày thôi mà vẻ tài giỏi lắm.

 

Đừng là ngươi, ngay cả cha ngươi cũng dám chuyện với như .

 

Ta và Đổng Bưu cứ chắn đường ngươi đấy, ngươi khách khí với bọn xem nào.”

 

Nói xong, nàng bước lên một bước, chắn xe đẩy của Cảnh Phong, hai tay chống lên eo, ngẩng cổ, lên trời.

 

Đồ đàn bà ngu xuẩn, kiêu ngạo vô tri.

 

“Được, ngươi khách khí’, nếu còn khách khí thì chẳng phụ lòng câu của ngươi ?”

 

Cảnh Phong xong, nhanh chóng mở dây buộc túi bên trong gùi, liếc Tần Niệm: “Tiểu Niệm, sang một bên.”

 

Tần Niệm nhanh như chớp chạy về phía , chạy xa mới , nàng thật sự sợ con đại xà đó, thấy thôi rợn .

 

Cảnh Phong hành động nhanh, lôi con đại xà đen đốm khỏi túi vải, lập tức quàng lên cổ Lý Nhị Huệ.

 

Lý Nhị Huệ cảm thấy cổ mát lạnh, tiếp theo là má trái mát lạnh, má cũng mát lạnh.

 

Nàng ngẩng cổ nữa, nhanh chóng sang trái sang , bên trái là một cái đầu rắn, bên thấy đuôi rắn, xuống , hóa đuôi rắn đang ở mu bàn chân nàng.

 

“Mẹ ơi, ơi!”

 

Nàng sợ tới mức phát điên, la hét ầm ĩ nhảy loạn xạ, té xuống đất, ngất xỉu.

 

Đổng Bưu thấy vợ ngã xuống, mới hồn từ cơn chấn động.

 

Dùng ngón tay chỉ Cảnh Phong: “Thằng nhóc Cảnh, thằng cháu Cảnh, ngươi dọa c.h.ế.t vợ , ngươi, ngươi đền mạng!”

 

Cảnh Phong gật đầu: “Được, đền mạng cho nàng . khi đền mạng, quyết định dọa c.h.ế.t luôn cả ngươi.

 

Ta một mạng đổi hai mạng.”

 

Dứt lời, cúi xuống nhặt con đại xà lên, chạy thẳng về phía Đổng Bưu.

 

Đổng Bưu lập tức hiểu Cảnh Phong gì, co giò chạy, cái m.ô.n.g béo núc lắc lư còn nhanh hơn cả lúc chạy chạy hang động.

 

chạy nhanh hơn thợ săn Cảnh Phong cao lớn chân dài?

 

Cảnh Phong chỉ vài bước đuổi kịp, quàng con đại xà lên cổ Đổng Bưu, còn quấn thêm một vòng, đầu và đuôi rắn đặt ở hai bên má Đổng Bưu.

 

Đổng Bưu lập tức sợ tới mức mềm nhũn sụp xuống đất, thèm để ý đến đuôi rắn, chỉ liếc xéo cái đầu rắn, nhưng lời hướng về phía Cảnh Phong:

 

“Thằng nhóc Cảnh, Cảnh , năng thiếu suy nghĩ, mạo phạm ngươi và Lý Bà Tử. À , là Tiểu Niệm nhà Lý Bà Tử.

 

Xin nể tình cùng sống trong thôn, mau giúp lấy con rắn xuống. Sau , tuyệt đối dám mạo phạm ngươi và Lý Bà Tử nữa.

 

Không , là Tiểu Niệm nhà Lý Bà Tử.

 

Ta cầu xin ngươi, thật sự cầu xin ngươi đó.”

 

Đổng Bưu sắp đến nơi, quỳ xuống dập đầu với Cảnh Phong, nhưng đầu rắn dán mặt .

 

Lạnh buốt!

 

Đổng Bưu sợ hãi, liếc xéo con rắn. Miệng vẫn tiếp tục van xin: “Cảnh , cầu xin ngươi, tha cho .”

 

Cảnh Phong lạnh: “Không gọi là thằng cháu Cảnh nữa ?”

 

“Không, gọi nữa. Vừa vô đức, ngươi cứ gọi là Đổng cháu trai, là cháu trai của ngươi.”

 

“Ta mới cần loại cháu trai như ngươi, thật mất mặt.”

 

Thấy Đổng Bưu sợ hãi thành cái bộ dạng , Cảnh Phong châm chọc vài câu, tới gỡ con rắn xuống khỏi cổ .

 

“Mau cõng con mụ béo vợ ngươi lên, cút .”

 

Dứt lời, nhét con đại xà túi vải, buộc chặt miệng túi, đẩy xe .

 

Tần Niệm đang đợi ở phía .

 

 

Loading...