Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 17: Bắt Được Rắn Lớn

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:35:26
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cảnh Phong xách chiếc gùi lên, : “Mấy con thỏ , khá nặng cân đấy.”

 

Bên cạnh mảnh đất họ đang khai hoang, hai cây đại thụ cành lá xum xuê.

 

Cảnh Phong đặt chiếc gùi đựng thỏ gốc cây, việc. Đã tiền mua hạt giống, việc càng hăng hái hơn.

 

Tần Niệm chọn nhiều cỏ non, nhét qua khe hở của dây cỏ buộc gùi.

 

Tần Niệm liếc Cảnh Phong, thấy đang sức xới đất, nàng dùng ý niệm lấy Linh Tuyền Thủy, tưới lên cỏ trong gùi.

 

Tần Niệm cầm túi nước: “Cảnh Phong, lấy thêm ít nước nữa.”

 

Cảnh Phong gật đầu: “Đi .”

 

Khi họ chuyện, giọng nhỏ, sợ "kinh động" đến Hàm Thu Tuyền.

 

Tần Niệm mừng rỡ khôn xiết, miệng ngân nga hát: “Đợi vượt qua cay đắng, liệu chặng tiếp theo hạnh phúc chăng. Đợi tất cả những gì , những khổ đau từng chịu đều thành vấn đề nữa—”

 

“A—”

 

Tiếng kêu kinh hãi bất chợt của Tần Niệm biến đổi âm điệu, nàng ngã xuống đất, túi nước cũng tuột khỏi tay, văng xa.

 

“Tiểu Niệm.”

 

Cảnh Phong vứt chiếc chạc sắt trong tay, phi nhanh tới.

 

“Tiểu Niệm, chuyện gì?”

 

Mặt Tần Niệm trắng bệch đáng sợ, trọn câu: “Kia, —”

 

Cảnh Phong theo ngón tay Tần Niệm chỉ, một con rắn lớn to bằng miệng bát, dài hơn hai thước, đang phơi nắng tảng đá bên suối.

 

Con rắn đó cũng thấy họ, cái lưỡi rắn mảnh dài thè thè , dường như đang cảnh cáo Cảnh Phong và Tần Niệm: Cút mau!

 

“Con súc sinh nhà ngươi, tự đưa đến tận cửa .”

 

Cảnh Phong an ủi Tần Niệm: “Đừng sợ. Đợi bắt nó, tiền mua hạt giống của chúng sẽ đủ .”

 

“Cảnh Phong.”

 

Tần Niệm vội vàng ngăn : “Con rắn quá lớn, đừng bắt nữa, một khi nó c.ắ.n trúng, là chuyện đùa .”

 

Cảnh Phong : “Đầu con rắn hình tam giác, là rắn bình thường, rắn độc, dù c.ắ.n cũng . Hơn nữa, thường xuyên săn thú, cũng từng bắt nhiều rắn , đừng lo lắng. Muội đến mép đất, mang chiếc gùi qua đây.”

 

Hôm qua, Tần Niệm và Cảnh Phong mỗi đeo một chiếc gùi. Bây giờ, một chiếc gùi đựng bốn con thỏ, chiếc còn xem sẽ dùng để đựng con rắn lớn .

 

Cảnh Phong đỡ Tần Niệm dậy: “Muội dọa sợ đủ , chậm thôi.”

 

Tần Niệm gật đầu: “Huynh cũng cẩn thận. Nếu quá sức, đừng cố bắt. Bán thỏ là đủ tiền mua hạt giống .

 

đủ, chúng sẽ nghĩ cách khác, an quan trọng hơn bất cứ điều gì.”

 

“Ta chừng mực, sẽ cố sức , nàng cứ yên tâm.”

 

Nghe Cảnh Phong , Tần Niệm định tinh thần, bước chân nàng vẫn nhanh.

 

Đến ven ruộng, cầm lấy gùi vài bước, Tần Niệm trở lấy một chiếc liềm.

 

Nếu Cảnh Phong thắng con đại xà đó, nàng sẽ vung liềm lên, chặt đứt nó.

 

Để tự trấn an bản , Tần Niệm còn vung liềm c.h.é.m một cái, dũng khí hình như thật sự tăng lên ít.

 

Nàng bước nhanh hơn, nữa đến bên suối Hàm Tu.

 

Cảnh Phong đang giao đấu với con rắn.

 

Con rắn quá lớn, thỉnh thoảng ngóc đầu thè lưỡi, bất ngờ tấn công, c.ắ.n Cảnh Phong.

 

Cảnh Phong khom lưng, cực kỳ cảnh giác quanh con đại xà, giữ chặt thất tấc của nó.

 

Tần Niệm sợ tới mức thở dốc, nàng sợ Cảnh Phong phân tâm nên dám lên tiếng gọi .

 

Cảnh Phong liếc mắt thấy Tần Niệm, cũng thấy chiếc liềm tay nàng.

 

Cảnh Phong : “Tiểu Niệm, nàng xa . Ta cần liềm , chặt đứt nó thì sẽ mất giá trị.

 

Ta thể bắt , nàng cứ yên tâm.”

 

Tần Niệm đồng tình với ý kiến của Cảnh Phong, nhưng nàng quả thật lùi vài bước, thể ảnh hưởng đến .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-17-bat-duoc-ran-lon.html.]

 

Một một rắn đấu thêm vài hiệp, Tần Niệm còn kịp rõ Cảnh Phong tay như thế nào, bàn tay lớn của giữ chặt thất tấc của con rắn.

 

Đại xà chịu yếu thế, rắn dài hai trượng nhanh chóng quấn chặt cánh tay Cảnh Phong.

 

Dáng vẻ đó, chút giống sợi dây kéo gàu nước ròng rọc.

 

Tần Niệm sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngất , nhưng Cảnh Phong tươi rạng rỡ: “Con súc sinh thật lớn, thể bán ít tiền.

 

Lần tiền mua hạt giống thừa sức đủ .”

 

Cảnh Phong ngẩng đầu: “Tiểu Niệm, đem gùi đây.”

 

Tần Niệm sợ hãi run rẩy, một tay nắm chặt liềm, một tay xách gùi bước tới.

 

Còn cách Cảnh Phong ( đang rắn quấn cánh tay) hơn năm trượng, Tần Niệm , “Cảnh Phong, gùi để ở đây .”

 

Cảnh Phong : “Tiểu Niệm, bộ dạng sợ sệt của nàng kìa. Nàng xa một chút, sẽ buông tay.”

 

Tần Niệm co giò chạy trối c.h.ế.t.

 

Thấy nàng chạy xa , Cảnh Phong mới kéo đại xà khỏi cánh tay, ném con rắn gùi.

 

Hai chiếc gùi đều do Cảnh Chấn Hải đan bằng nan tre, đáy gùi và thành gùi đều chắc chắn, rắn thể chui .

 

gùi nắp, như .

 

Cảnh Phong suy nghĩ một chút, cởi áo ngoài, dùng áo che lên gùi, thắt tay áo , chắc chắn.

 

Cảnh Phong xách gùi tới, ngại ngùng: “Tiểu Niệm, thật sự gì để đậy gùi nên mới cởi áo, nàng đừng để tâm.”

 

Ánh mắt Tần Niệm rơi cơ n.g.ự.c săn chắc của Cảnh Phong, “Ta để tâm.”

 

Nàng nhớ đến bãi biển kiếp , đàn ông chỉ mặc áo, mà quần cũng chẳng mặc.

 

Một chiếc quần đùi ngắn ngủn, đại diện cho biểu tượng nam tính, ai cũng chẳng để ý. Huống chi Cảnh Phong mắt, chỉ là mặc áo thôi.

 

“Tiểu Niệm, con đại xà cứ động đậy ngừng trong gùi, nếu để nó chạy mất thì công cốc.

 

Hôm nay chúng việc nữa, về nhà , huyện thành bán rắn và thỏ.”

 

“Được.”

 

Tần Niệm đồng ý với đề nghị của Cảnh Phong. Nàng xách chiếc gùi đựng thỏ: “Ta xách cái .”

 

Cảnh Phong trêu Tần Niệm: “Nàng vẫn nên xách chiếc đựng đại xà , lúc xuống núi, đeo lưng.”

 

Tần Niệm Cảnh Phong đang trêu , đầu vẫn lắc như trống bỏi: “Cả đời e rằng dám đeo chiếc gùi đựng rắn.”

 

Vì trong gùi thêm đồ vật, Tần Niệm dám chạm chiếc gùi đựng rắn, Cảnh Phong đành xách chiếc gùi đựng rắn xuống .

 

Sau đó lên lưng xách chiếc gùi đựng thỏ, đưa Tần Niệm xuống núi.

 

Hai đến chân núi, kéo xe đẩy , đặt gùi lên, trực tiếp về nhà.

 

Lý Bà Tử Cảnh Phong bắt một con đại xà, liền toe toét:

 

“Ta là giỏi bắt rắn nhất. Nếu hôm nay ở đó, bảo đảm bắt nhanh hơn thằng nhóc Cảnh Phong đó nhiều.”

 

Tần Niệm lắc đầu: “Ngoại tổ mẫu, chuyện khác thì tin, chứ dám bắt rắn thì tin nổi.”

 

Lý Bà Tử bĩu môi: “Tiểu Niệm, con xách cái gùi đây đặt lên giường.

 

Ta sẽ bắt con rắn , quấn lên cổ, cho con thấy là sợ rắn, rắn sợ .”

 

Mắt Tần Niệm trợn tròn: “Ngoại tổ mẫu, tha cho con , con dám xách cái thứ đó .”

 

Hai bà cháu đang chuyện, Cảnh Phong tới. Hắn chiếc áo màu đen huyền, trông càng thêm cao ráo tuấn tú: “Tiểu Niệm, chúng huyện thành thôi.”

 

Tần Niệm kháng cự: “Cảnh Phong, sợ con rắn đó, tự một .”

 

Cảnh Phong , ôn tồn khuyên nhủ: “Tiểu Niệm, gùi đặt xe đẩy, con rắn đảm bảo chui .

 

Bán xong rắn và thỏ, chúng sẽ bán lấy tiền mua hạt giống, mua thêm lương thực.”

 

Lý Bà Tử cũng khuyên: “Tiểu Niệm, con cùng Cảnh Phong . Nó trong nhà hỏi mua , con ở ngoài trông xe.

 

Giờ là năm đói kém, lòng xa lắm. Không ai trông xe, lỡ đẩy xe chạy mất thì ?”

 

Loading...