Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 169: Gương mặt tràn ngập hạnh phúc

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:59:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày Đường Tiểu Mỹ hạ táng, Cảnh Chấn Lan, chịu đựng sự giày vò của bệnh tật, gieo xuống sông tự vẫn.

 

Sự tự trách và hối hận mãnh liệt khiến bà thể sống tiếp , bà cũng như Đường Tiểu Mỹ, c.h.ế.t thì dễ, sống thì quá khó khăn.

 

Đường Lão Nhị và Tôn Lão Tứ cũng , ức h.i.ế.p cả đời, chút tiếng nào trong nhà.

 

Hắn từ nay tự do, khi lo liệu tang sự cho Cảnh Chấn Lan, mặt luôn nở một nụ thể che giấu.

 

Ngay lúc cả làng đang bàn tán về những chuyện , Mạc Huyền khải trở về triều.

 

Sau khi Võ Thần của Ô Kim quốc Tô Bích c.h.é.m c.h.ế.t, Ô Kim quốc dám phạm tội nữa.

 

Tàn binh bại tướng cắm trại cách đó một trăm dặm, quan sát một thời gian rút quân.

 

Mạc Huyền sắp xếp các tướng sĩ trấn giữ Cừ Quan, dẫn đại quân khải hồi triều.

 

Trên đường qua Dịch Huyện, phái Mặc Nguyệt đến mời Tần Niệm, việc thương lượng với nàng.

 

Tần Niệm theo Mặc Nguyệt.

 

Vẫn là trạm dịch cũ, vẫn là căn phòng khách mà Huyền Vương từng ở. Mạc Huyền thấy Tần Niệm, vô cùng vui mừng.

 

Tần Niệm hành lễ với : “Đã gặp qua Vương gia.”

 

“Tiểu Niệm, giữa chúng cần khách khí như .”

 

Tần Niệm : “Ngươi là Vương gia, chiếu theo quy củ, hành lễ với ngươi.”

 

Nàng giữ lễ tiết, lịch sự nhưng xa cách.

 

Mạc Huyền nàng, lâu, chậm rãi hỏi một câu:

 

“Tiểu Niệm, Bổn Vương thể luôn luôn rời Kinh, thể ngày ngày gặp gỡ nàng. Hôm nay gặp, một lời hỏi.

 

Nếu ngày , lấy giang sơn sính lễ, nàng đồng ý gả cho Bổn Vương ?”

 

“Không.”

 

Tần Niệm bình tĩnh, ôn hòa, câu trả lời dứt khoát: “Không.”

 

“Cho Bổn Vương một lý do?”

 

Tần Niệm : “Tường cung quá cao, quy củ quá nghiêm ngặt, nữ nhân của Vương gia quá nhiều, giang sơn quá nặng, những thứ đều là gánh nặng thể gánh vác.

 

Ta sùng bái tự do, hướng tới tự do, hưởng thụ tự do, những thứ cũng là những thứ Vương gia thể ban cho.

 

Chúng cùng đường, vĩnh viễn thể bước một con đường.”

 

Mạc Huyền dùng ánh mắt tán thưởng Tần Niệm, sự tiếc nuối trong đáy mắt dường như cả bầu trời cũng thể chứa hết.

 

“Tiểu Niệm, Bổn Vương hỏi nàng nữa, nàng thể bằng hữu vĩnh viễn của ?”

 

Tần Niệm cong mày : “Đương nhiên là thể. Bản cô nương một vị bằng hữu Vương gia, khi gặp chuyện gì đó, thể cầu cạnh thì còn gì hơn. Chẳng xa, dù là Tri huyện Dịch huyện đây, nếu Vương gia giúp đỡ, chẳng y c.h.é.m đầu .”

 

Nàng quả là một cô nương khả ái, một nữ nhân xinh nhường . Dục niệm trong lòng bắt đầu rục rịch.

 

Hắn vẫn mang nàng , mang nàng Hoàng cung, ngày ngày thể thấy nàng, đêm đêm thể ôm nàng, còn gì tuyệt vời hơn.

 

Không vội, cứ từ từ thôi.

 

Mạc Huyền an ủi chính như .

 

Rất nhanh đó, Tần Niệm rời khỏi Dịch quán. Chiều hôm đó, Mạc Huyền dẫn đại quân cất bước hồi kinh.

 

Tần Niệm cùng Tô Bích tiễn, đội nghi trượng của Mạc Huyền dần dần xa.

 

Tô Bích : “Chiến sự dứt, Đại Lương quốc thái bình, dân lưu lạc đều vội vã chạy về cố hương, Dịch huyện còn thấy bóng dáng lưu dân nữa.”

 

Tần Niệm gật đầu: “Gà lồng đất của bắt đầu nuôi . Vườn hái quả cháy, ngày mai cũng cần sửa sang . Dâu tây thể trồng một vụ, đợi vụ bán xong, dâu tây trong nhà kính cũng kịp xuống, thể tiếp nối . Đủ để bận rộn một phen đấy.”

 

Tô Bích nghiêng đầu Tần Niệm, “Không , giúp nàng.”

 

“Còn nữa.”

 

Lâm Thiên Thành từ khi nào cạnh hai : “Tiểu Niệm Niệm, kiếm bạc quan trọng, nhưng luyện công cũng quan trọng kém. Bắt đầu từ hôm nay, Sư phụ sẽ nghiêm khắc hơn, con chuẩn tinh thần.”

 

Tần Niệm : “Bây giờ chuẩn xong .”

 

Lâm Thiên Thành hô một tiếng, một chưởng đ.á.n.h tới, Tần Niệm chân như gió nâng, nhẹ nhàng lướt như một cánh bướm bay về, vững vàng ngọn cây bên vệ đường, mỉm Lâm Thiên Thành.

 

Lâm Thiên Thành căn bản dùng chiêu thức thật, nếu , Tần Niệm thể thoát .

 

Sau đó, phần lớn thời gian của Tần Niệm đều dành để luyện công.

 

Việc trồng dâu tây, trồng rau, nuôi gà lồng đất, thu hoạch củi lửa, phần lớn đều do Tô Bích giúp đỡ.

 

Nhiều thôn dân ở Đại Oa thôn bắt đầu đến chỗ Tần Niệm công.

 

Thoáng chốc giữa tháng Mười, thời tiết bắt đầu trở lạnh.

 

trong Quán Thức Ăn Hầm ấm áp như mùa xuân.

 

“Tần Niệm ở đây ?”

 

Một nữ tử gầy gò như chiếc lá trúc hẹp, gốc cây lớn bên cạnh đất của Tần Niệm, Tố Cầm đang bận rộn ngoài cửa mà hỏi.

 

Tố Cầm liếc nữ tử đó một cái, đầu Quán Thức Ăn Hầm gọi lớn: “Tiểu Niệm, tìm .”

 

“Ai tìm ?”

 

Theo tiếng hỏi trong trẻo, Tần Niệm bước khỏi quán, Lý Bà Tử cũng theo .

 

Nhìn thấy nữ tử đang gốc cây trụi lá, Lý Bà Tử lên tiếng:

 

“Ta cứ tưởng là ai, hóa là cây cỏ dại của Tần Niệm ? Ai chà, ngươi gầy đến mức ? Nhìn xem, cánh tay nhỏ bé, đôi chân nhỏ bé , hình như còn to bằng cành cây cùng của cái cây .”

 

“Triệu Tiểu Thảo, ngươi tìm việc gì?”

 

Tần Niệm hỏi một câu.

 

“Oa” một tiếng, Triệu Tiểu Thảo bật : “Tiểu Niệm, con sinh . Sinh hôm qua, là một bé gái. Tần Bà Tử và Lý Đại Hoa ghét bỏ, đó là đồ phá của, chúng mắng lâu. Tối qua Lý Đại Hoa nhân lúc ngủ, ném đứa bé rừng cây phía thôn, đích ả ném . Sáng nay phát hiện con còn, tìm trong rừng nhưng gì cả, con sói tha .

 

Tiểu Niệm, mệnh ngươi , bà ngoại cứu ngươi. Con mệnh , ai cứu, nó sói ăn . Tiểu Niệm, bây giờ mới hiểu, vì ngươi hận Tần Bà Tử và Lý Đại Hoa đến .”

 

Tần Niệm xong, nhất thời sững sờ. Tính toán , sai chút nào, Triệu Tiểu Thảo m.a.n.g t.h.a.i mười tháng .

 

“Ôi chao, Lý Đại Hoa con súc sinh , năm đó ném Tiểu Niệm, bây giờ ném cháu gái ruột của , ả mà ác độc đến thế. Con súc sinh đó, ả và Tần Bà Tử c.h.ế.t , chúng c.h.ế.t chứ!”

 

Lý Bà Tử tức giận ngừng c.h.ử.i rủa.

 

Ánh mắt Lý Bà Tử rơi xuống Triệu Tiểu Thảo: “Ngươi mới sinh hôm qua, hôm nay chạy ngoài? Sẽ sinh bệnh đấy.”

 

Triệu Tiểu Thảo đến mặt đầy nước mắt: “Con sói ăn , còn sợ sinh bệnh ? Ta chỉ mong c.h.ế.t sớm, c.h.ế.t thể tìm con .”

 

Lý Bà Tử là lòng thiện lương, Triệu Tiểu Thảo : “Ngươi nhà sưởi ấm , cho ngươi một bát canh nóng uống.”

 

Triệu Tiểu Thảo lắc đầu: “Không , .”

 

Tần Niệm thấy biểu cảm dứt khoát của Triệu Tiểu Thảo, thể thấy nàng nảy sinh ý định tìm cái c.h.ế.t.

 

“Triệu Tiểu Thảo, Tần Đạc đối xử với ngươi thế nào?”

 

“Hắn cũng tạm , nếu Tần Bà Tử và Lý Đại Hoa, chắc sẽ hơn.”

 

Lý Bà Tử bưng một bát canh gà : “Cây cỏ dại , ngươi uống bát canh nóng .”

 

Nói xong, bà đeo chiếc mũ trong tay lên đầu Triệu Tiểu Thảo, quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ bằng lông thỏ cho nàng .

 

“Cỏ của Tần Niệm, ngươi sống cho , đợi đến khi Tần Bà Tử và Lý Đại Hoa c.h.ế.t , cuộc sống của ngươi sẽ dễ thở hơn.”

 

Triệu Tiểu Thảo lạnh cóng, nâng bát canh nóng hổi lên, xì xụp uống.

 

Nàng uống , “Khi nào chúng mới c.h.ế.t đây?”

 

Tần Niệm : “Có thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đứa trẻ mới sinh , lòng chúng thật sự quá tàn nhẫn, e là sẽ đến thu thập chúng thôi.”

 

Triệu Tiểu Thảo uống hết canh, Lý Bà Tử lấy một chiếc áo bông của , khoác lên Triệu Tiểu Thảo.

 

“Trong túi chiếc áo bông mười lạng bạc, về nhà cất , đừng để Tần Bà Tử và Lý Đại Hoa thấy.”

 

“Mười lạng bạc? Người cho mười lạng bạc ?”

 

Triệu Tiểu Thảo đột nhiên quỳ xuống, dập đầu tạ ơn Lý Bà Tử, nhưng Lý Bà Tử kéo mạnh giữ :

 

“Mới sinh xong, quỳ, nếu đầu gối sẽ đau nhức.”

 

Triệu Tiểu Thảo sờ sờ bạc trong túi áo, chậm rãi rời . Ý định tìm c.h.ế.t trong lòng nàng cũng ấm lên đôi chút.

 

Điều Triệu Tiểu Thảo ngờ tới là ngay tối hôm đó, Tần Bà Tử và Lý Đại Hoa mất tích.

 

Sau , cả làng giúp đỡ tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy hai bộ hài cốt núi .

 

Trông vẻ là sói ăn thịt.

 

trong thôn , chúng quá tàn độc, mười mấy năm ném một đứa trẻ, bây giờ ném thêm một đứa, đó chính là báo ứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-169-guong-mat-tran-ngap-hanh-phuc.html.]

 

Chỉ Tần Niệm, Tô Bích và Lâm Thiên Thành chuyện gì xảy .

 

Thời gian trôi qua như dòng nước chảy.

 

Thoáng cái đến cuối năm, giọng Lâm Thiên Thành reo hò ầm ĩ: “Tô Bích, Tô Bích, chừng nào ngươi cưới Tiểu Niệm Niệm đây?”

 

Tô Bích : “Ta đang chuẩn , nhiều nhất là nửa tháng nữa, Tần Niệm thể tân nương.”

 

Lâm Thiên Thành và Lý Bà Tử một bên bẻ ngón tay tính: “Thế thì sang năm, Tiểu Tiểu Niệm sẽ đời tháng mấy nhỉ?”

 

Tần Niệm và Tô Bích , cả hai đều nở nụ hạnh phúc.

 

Toàn văn kết thúc

 

Phiên ngoại - Chương Quý Hải Đường

 

Hôm , thị nữ Tử Phù một chuyến đến Trung Thư phủ, khi trở về mang cho một phong mật thư.

 

Phụ , vị Trung Thư lệnh , phái ba tên sát thủ đến Đại Oa thôn. Phụ với trong mật thư, những y phái chỉ giỏi võ công, mà còn đầu óc.

 

Lần , nhất định thể trừ khử Tần Niệm ở Đại Oa thôn.

 

Không lâu đó, chiến sự biên cương trở nên ác liệt. Mạc Huyền dẫn đại quân xuất chinh đến Uyên Môn quan.

 

Hắn , lòng mới yên . Ta ngày ngày ở trong Vương phủ, chờ đợi tin tức của sát thủ.

 

Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng, một trong ba sát thủ mà phụ phái trở về.

 

Người trở về , hôm đó, Khách điếm, hai đồng bạn của đến Đại Oa thôn để tìm Tần Niệm.

 

Vì lúc họ đến, Tần Niệm còn ở Đại Oa thôn nữa, nàng đưa bà ngoại của trốn đó.

 

Muốn tìm nàng, chỉ thể đến Đại Oa thôn tìm manh mối.

 

hai tìm manh mối đó khách điếm. Hắn chờ đợi mấy ngày, họ vẫn bặt vô âm tín.

 

Trong thời gian đó, đến Đại Oa thôn tìm kiếm, một thôn dân thấy họ, nhưng đó họ thì rõ.

 

Tên sát thủ phán đoán, hai đồng bạn của hung đa cát thiểu.

 

Phụ cũng phán đoán rằng họ gặp chuyện chẳng lành.

 

Sau khi nhận tin tức, thể yên nữa, trở về Trung Thư phủ một chuyến, cùng phụ thương lượng xem nên gì tiếp theo.

 

Tiếp tục phái sát thủ ư?

 

Không tìm Tần Niệm, phái sát thủ gì? Chỉ mong Tần Niệm trốn đến tận chân trời góc biển, mãi mãi về Đại Oa thôn nữa.

 

Nghe nàng mới mười bảy tuổi, nếu nàng còn dám trêu chọc Mạc Huyền, nhất định sẽ khiến sinh mạng nàng dừng ở tuổi mười bảy.

 

Không lâu đó, phụ triều đình tin, Tần Niệm cùng một thanh niên tên Tô Bích đang ở biên quan.

 

Thảo nào tìm thấy nàng, hóa Mạc Huyền đưa nàng đến biên quan, vì như ?

 

Hắn yên lòng về phụ , càng yên lòng về . Lửa ghen tuông thiêu đỏ mắt , thề, nhất định g.i.ế.c Tần Niệm.

 

Không kiểu một đao c.h.é.m c.h.ế.t, mà là kiểu lăng trì, nếu thì đủ để giải mối hận trong lòng .

 

Rất nhanh, của chúng truyền tin về, Tần Niệm Đại Oa thôn. Không lâu đó, Huyền Vương ban sư hồi triều.

 

Người của chúng , Huyền Vương dừng chân tại Dịch huyện.

 

Dịch huyện thành cách Đại Oa thôn gần, hiểu, phu quân của chắc chắn dừng vì Tần Niệm.

 

Lòng hoảng loạn thôi, bình định chiến loạn, lập đại công, Hoàng thượng nhất định sẽ tìm cách ban thưởng.

 

Cũng nhất định sẽ hỏi , ban thưởng gì.

 

Một khi Mạc Huyền nhân cơ hội đề nghị, cô thôn nữ Tần Niệm Trắc phi của , Hoàng thượng nhất định sẽ vui mừng, nhất định sẽ đồng ý.

 

Không , Tần Niệm trừ khử, sẽ ngày, nàng thế , trở thành Vương phi của Huyền Vương phủ.

 

Một ngày , Mạc Huyền thật sự trở thành Hoàng thượng, nàng chính là Hoàng hậu.

 

Ta nóng lòng, đôi mắt đỏ ngầu, ngọn lửa thù hận thiêu đốt. Ta một nữa trở về Trung Thư lệnh phủ, cùng phụ bàn bạc đối sách.

 

Trừ ám sát , thật sự còn cách nào khác.

 

Lần , phụ bỏ tiền lớn, thuê một vị cao thủ. Vị cao thủ đó xuất đạo năm mười bảy tuổi, bây giờ bốn mươi bảy tuổi.

 

Trong ba mươi năm, từng gặp đối thủ. Phụ trừ khử Tần Niệm, cũng thật sự dốc hết vốn liếng, y với sát thủ, nếu việc thành công, thù lao là vạn lượng hoàng kim.

 

Ngày Huyền Vương tiến Kinh thành, vị cao thủ khỏi thành. Khoảnh khắc lướt qua , Huyền Vương thấy .

 

Là một Vương phi, chuẩn thứ để nghênh đón Vương gia trở về Vương phủ.

 

Mạc Huyền trở về, mang theo chiến công chấn động trời đất, những ban thưởng của Hoàng thượng cứ như nước chảy Huyền Vương phủ.

 

Hoàng quốc thích và triều thần trọng yếu đến chúc mừng, cũng tranh tiến phủ.

 

Mạc Huyền khí phách hừng hực, thiết yến đãi khách. Giữa ánh đèn lung linh và tiếng chén đĩa va chạm, từ ánh mắt và khóe môi , thấy sự cô đơn.

 

Ta bên cạnh , nhưng sự cô đơn đó .

 

Ta mím môi, một nữa thề, nhất định trừ khử Tần Niệm.

 

Ta thể an như nữa, lòng như cỏ mọc um tùm, ngày ngày mong vị cao thủ trở về Kinh thành, mong mang tin Tần Niệm lôi lên núi, chịu lăng trì xử tử.

 

Một tháng , một buổi sáng sớm, thị nữ Tử Phù chạy . Bước chân nàng quá gấp gáp, thậm chí còn quên cả quy củ.

 

“Vương phi, trong phủ truyền đến tin tức, tối qua Trung Thư lệnh đại nhân siết cổ c.h.ế.t trong thư phòng.

 

Các thị vệ canh gác ngoài cửa, hề thấy bất cứ tiếng động nào.”

 

Tin tức quá đột ngột, sợ hãi đến mức ngất . Tỉnh dậy, vội vàng dẫn thị nữ trở về Trung Thư lệnh phủ.

 

Trong phủ hỗn loạn thành một đoàn.

 

Mẫu đến sống dở c.h.ế.t dở, trưởng và nhị ca đều sợ đến thất thần, trông như hai kẻ ngốc.

 

Ta mơ hồ cảm thấy, cái c.h.ế.t của phụ nhất định liên quan đến việc y phái g.i.ế.c Tần Niệm, và liên quan đến .

 

Lòng hoảng hốt như chuối mưa đánh, ăn ngủ, thể suy nghĩ gì , chỉ ngây ngốc đó.

 

Tử Phù thỉnh thoảng khuyên uống chút nước, cuối cùng nổi giận:

 

Phụ giúp việc đắc lực nhất của , y c.h.ế.t , c.h.ế.t một cách ly kỳ như , còn tâm trí nào mà uống nước chứ?

 

Ngươi cút ngoài cho , ở một , sự cho phép của , bất cứ ai cũng .

 

Tử Phù sợ đến tái mặt, hành lễ ngoài, dám nữa.

 

Tử Phù dám , nhưng dám .

 

Canh ba qua, mắt hoa lên, Tần Niệm xuất hiện trong phòng.

 

Ta kinh hãi, dùng ngón tay chỉ nàng, run rẩy hỏi: “Ngươi thế nào mà ?”

 

Tần Niệm lạnh, vị cao thủ mà phụ bỏ vạn lượng vàng thuê vị hôn phu của nàng c.h.é.m đầu.

 

Trước khi c.h.é.m đầu, bọn họ thẩm vấn vị cao thủ , khai tất cả chuyện.

 

Tần Niệm , chỉ và phụ c.h.ế.t , nàng mới thể sống những ngày tháng yên .

 

Nàng còn một Không Gian, nàng thử qua, Không Gian của nàng chức năng Thuấn di, chính là , ngay lập tức sẽ đến đó.

 

Nàng lợi dụng chức năng Thuấn di của Không Gian, đến đây để g.i.ế.c chúng . Phụ chính là do nàng siết cổ c.h.ế.t.

 

Bây giờ, điều nàng cần chính là siết cổ c.h.ế.t .

 

Ta vội vàng ngăn nàng : “Ngươi khoan . Vừa ngươi , ngươi vị hôn phu?”

 

Tần Niệm lạnh lùng : Nàng vị hôn phu. Vị hôn phu của nàng giúp Vương gia của g.i.ế.c c.h.ế.t Võ Thần của địch quốc.

 

Nàng giận dữ mắng , sống trong nhung lụa gấm vóc, chỉ ghen ghét, chỉ g.i.ế.c .

 

Lần lượt phái đến g.i.ế.c họ, nàng sẽ tha cho chúng nữa.

 

Ta vội vàng ngăn nàng: “Ngươi , nếu bây giờ ngươi lập tức thành với vị hôn phu của , sẽ tìm ngươi gây chuyện. Thực tế, nếu ngươi vị hôn phu sớm hơn, và phụ cũng sẽ tìm ngươi gây chuyện.”

 

“Nói nhẹ nhàng quá nhỉ, các ngươi tìm gây chuyện ? Các ngươi là phái đến g.i.ế.c , là lấy mạng của chúng !”

 

Sáng sớm hôm , Tử Phù đ.á.n.h bạo gõ cửa phòng Huyền Vương phi. Không ai đáp lời, cứ thế im lặng.

 

Tử Phù sợ hãi, tìm đến Đại ca và Nhị ca của Vương phi.

 

Sau khi họ phá cửa xông , phát hiện Vương phi Quý Hải Đường c.h.ế.t, cũng giống như phụ Trung Thư lệnh Quý Lâm, dùng dây thừng siết cổ c.h.ế.t.

 

Mạc Huyền bước , t.h.i t.h.ể của Quý Hải Đường. Nhìn hồi lâu, ngoài.

 

Không lâu , tang lễ của Quý Lâm và Quý Hải Đường lo xong.

 

Huyền Vương phủ ảnh hưởng, Mạc Huyền cũng ảnh hưởng.

 

Mọi thứ đều như cũ.

Loading...