Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:59:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Vương gia, là thế , chúng ở quân doanh nữa, mà trở về khách điếm đợi tin tức .”

 

Ở trong quân doanh, luôn đề phòng Lan Lăng Công chúa, nàng là cô mẫu của Huyền Vương, trực tiếp tiêu diệt nàng trong quân doanh thì lắm.

 

Trở về khách điếm, nếu Lan Lăng Công chúa dám đến gây sự, cứ việc diệt nàng .

 

Mạc Huyền trong lòng rõ, Tần Niệm rời khỏi quân doanh, nguyên nhân chính là ở Lan Lăng Công chúa.

 

Tần Niệm và họ nể mặt Lan Lăng Công chúa là cô mẫu của y, nên giữ thể diện cho y, g.i.ế.c của y địa bàn của y.

 

Nếu ở khách điếm, thì cần nể mặt bất kỳ ai, thể tự do hành động.

 

“Được , các ngươi cứ ở khách điếm đợi vài ngày, bản vương sẽ phái khắp nơi tìm kiếm Cảnh Phong. Nếu tìm , đó là chuyện . Nếu tìm , bản vương sẽ cho luôn theo dõi. Tin rằng tìm khó.”

 

Ba Tần Niệm cáo từ , nhiều tướng lĩnh theo tiễn, đối với Tô Bích khâm phục cảm kích.

 

Ba Tô Bích rời .

 

Mạc Huyền căn dặn Mặc Nguyệt, lập tức phái tìm Cảnh Phong, đồng thời đến phủ nha Khừ Quan.

 

Mệnh họ cũng giúp tìm , chỉ cần Cảnh Phong còn ở Khừ Quan, nhất định sẽ tìm thấy.

 

Ba ngày, chỉ ba ngày thôi, Cảnh Phong tìm thấy.

 

Ngày đó, Cảnh Phong ôm bọc hành lý rời khỏi nhà, sống hai mươi tuổi, nơi xa nhất từng đến là Dị huyện thành.

 

Thực sự rời khỏi nhà, chút m.ô.n.g lung. để thấy gương mặt đáng ghét của Đường Tiểu Mỹ, kiên định về phía Khừ Quan.

 

Dự định ban đầu của là, xem đến biên quan thể tòng quân . Nếu thể tòng quân, sẽ bảo vệ quốc gia.

 

C.h.ế.t cũng tiếc.

 

Đệ chút niềm tin nào tương lai, thà c.h.ế.t cũng tuyệt đối cưới Đường Tiểu Mỹ.

 

Trên đường nhiều lưu dân, nhưng là một thanh niên độc , ngược ai dám cướp giật.

 

một kẻ c.h.ế.t tâm, gió thổi cũng lên đường, mưa rơi cũng lên đường, dường như chẳng sợ hãi gì, mặc kệ gió mưa bão táp.

 

Khi đến một cửa thôn nhỏ cách Khúc Quan còn mấy chục dặm, Cảnh Phong rốt cuộc đổ bệnh.

 

Có chiến loạn, lưu dân khắp nơi, sợ họ cướp đoạt lộ phí trong bọc, nên chọn trong núi.

 

Bước khe núi, ngã vật xuống một gốc đại thụ.

 

Lúc trời âm u, nheo mắt tán cây, mơ màng nghĩ: Sắp mưa , liền ngất lịm.

 

Mặc kệ sấm sét rung trời, mặc kệ mưa xối xả rơi mặt, đều mảy may quan tâm, cũng còn năng lực để quan tâm.

 

Người thanh niên từng vác sói xuống núi trời , biến mất, bao giờ còn thấy .

 

Cũng qua bao lâu, chờ đến khi Cảnh Phong khôi phục ý thức, phát hiện đang trong một căn nhà tranh, giường, đắp chăn.

 

Đầu còn đau như nữa.

 

Cảnh Phong dậy, động đậy nhưng ngay cả cái chăn cũng vén lên nổi.

 

“Thanh niên, tỉnh ?”

 

Một lão giả bước tới, bên giường, ánh mắt dừng mặt Cảnh Phong:

 

“Ta là thợ săn trong núi , hôm , từ ngoài núi trở về, đến khe núi, thấy ngươi gốc đại thụ, ngất .

 

Ta cõng ngươi về, phát hiện ngươi sốt cao như một khối than lửa. Ta giúp ngươi quần áo, đút thuốc.

 

Ngươi hôn mê mãi đến giờ mới tỉnh.”

 

Cảnh Phong thều thào: “Cảm tạ lão nhân gia cứu mạng.”

 

“Thanh niên, mau đừng , ai thể thấy c.h.ế.t mà cứu chứ?”

 

Lão đầu xong, sang ngoài phòng gọi một tiếng: “Tiểu Hàn, mau bưng cháo .”

 

“Đến đây!”

 

Một thiếu nữ trẻ tuổi, bưng một bát cháo kê bước , đôi mắt đen láy chằm chằm mặt Cảnh Phong:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-160.html.]

“Cảm thấy thế nào? Đầu còn đau ?”

 

Cảnh Phong cố gắng chống dậy nhưng thể. Lão giả đưa tay ấn :

 

“Thanh niên, ngươi bệnh quá nặng, còn mấy ngày ăn uống gì. Cố gắng gì chứ?”

 

Lão nhân xong, dậy đỡ Cảnh Phong dậy, cô nương mang hai chiếc gối tới, kê cho Cảnh Phong dựa .

 

Sau đó, nàng dùng một chiếc khăn ấm, giúp Cảnh Phong lau mặt và tay.

 

Nàng những việc tự nhiên, chút ngượng nghịu.

 

Cảnh Phong thều thào : “Đa tạ cô nương.”

 

“Chuyện nhỏ thôi, hà tất cảm ơn qua . Nào, ăn cháo .”

 

Thiếu nữ cầm chiếc thìa nhỏ, thoải mái đút cháo cho Cảnh Phong ăn. Trong bát cháo, còn một quả trứng vịt trời luộc.

 

Cảnh Phong vô cùng cảm kích. Hắn chậm rãi uống hết bát cháo, lòng ấm áp vô cùng.

 

Trong những ngày dưỡng bệnh, Cảnh Phong , lão nhân cứu họ Dư, tên là Dư Hữu Đức, là một thợ săn.

 

Con trai và con dâu Dư Hữu Đức đều c.h.ế.t vì bệnh, chỉ còn ông và cháu gái Dư Tiểu Hàn nương tựa .

 

Họ khai khẩn một mảnh đất nhỏ núi, chủ yếu sống bằng nghề săn bắn. Trong một năm, Dư Hữu Đức thể khỏi núi ba bốn để mua nhu yếu phẩm.

 

Hôm đó, chính là lúc ông mua muối, trở về cứu Cảnh Phong.

 

Cảnh Phong cũng là thợ săn, thích cùng Dư Hữu Đức chuyện săn bắn.

 

Năm ngày , bệnh của Cảnh Phong khỏi. Khi rời nhà, đặt mười lăm lạng bạc mà Tần Niệm trả khi hủy hôn bọc cho .

 

Suốt chặng đường tiết kiệm chi tiêu, dùng hết năm lạng bạc.

 

Mười lạng còn , Cảnh Phong giữ ba lạng, bảy lạng để cho Dư Hữu Đức.

 

“Dư gia gia, ân cứu mạng , ghi lòng tạc , cách nào báo đáp hết .

 

Mấy lạng bạc , hãy nhận lấy, ăn uống miễn phí nhiều ngày như , đây là chút lòng thành.”

 

Dư Hữu Đức : “Cảnh Phong, mau cất bạc . Tuy giờ chiến loạn, nhưng ăn mấy bữa cơm thì thể nhận bạc.

 

Tiểu tử, mạo hỏi một câu, vì ngươi đến Khúc Quan? Có lý do nào buộc ngươi ?”

 

Nghe lão nhân hỏi , Cảnh Phong cay cay sống mũi, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

 

Hắn cũng giấu giếm, kể chuyện cô ruột Cảnh Chấn Lan tính kế, biểu Đường Tiểu Mỹ bám riết ở nhà, và chuyện vị hôn thê Tần Niệm hủy bỏ hôn ước.

 

Kể đến bạc trong bọc, chính là tiền hủy hôn của Tiểu Niệm mà yêu thương nhất, nước mắt Cảnh Phong chảy xuống.

 

Nỗi bi thương của quá lớn, như một ngọn núi đè nén khiến thở nổi.

 

Dư Hữu Đức dùng bàn tay lớn vỗ mạnh vai Cảnh Phong: “Ngươi là một đứa trẻ .

 

Nếu ngươi chê nơi của , đừng tòng quân nữa, thể ở . Hai ông cháu chúng , việc gì thì cùng săn, cùng uống rượu.

 

Hiện giờ thời thế gian khó, tòng quân cũng chắc tiền đồ.”

 

Cảnh Phong tòng quân, mục đích chủ yếu là rời xa nhà vĩnh viễn, gặp Đường Tiểu Mỹ.

 

Chỉ quân doanh mới chỗ ăn chỗ ở.

 

Giờ phút , Dư Hữu Đức mời , thể là thành tâm thành ý. Dư Tiểu Hàn ánh mắt tràn đầy mong đợi, Cảnh Phong do dự, gật đầu đồng ý.

 

Dư Tiểu Hàn vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, nàng năm nay mười bảy tuổi, đang ở cái tuổi hoạt bát hiếu động, nhưng chỉ thể ở cùng gia gia trong núi sâu.

 

Lần , nàng thêm một bạn, một bạn cùng tuổi.

 

Sau đó, Cảnh Phong thường xuyên cùng Dư Hữu Đức núi săn bắn. Mỗi Tiểu Hàn đều nấu sẵn cơm canh, chờ đợi họ trở về.

 

Khi săn, cùng Dư Tiểu Hàn đào rau dại, nhặt nấm. Đôi khi, Cảnh Phong giây phút hốt hoảng, cảm thấy những ngày giống ngày .

 

Giống những khoảnh khắc và Tần Niệm ở bên .

 

Những ngày như , thoắt cái qua hai tháng. Một ngày nọ, hai tháng , Cảnh Phong và Dư Hữu Đức một nữa cùng núi săn bắn.

 

 

Loading...