Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 135: Ta Cùng Huynh Đi
Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:56:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trở hang động, Tần Niệm bắt đầu yên, lòng bất an, luôn cảm thấy chuyện gì đó sắp xảy , nàng thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.
“Tiểu Niệm.”
Tô Bích khẽ gọi tên nàng: “Kẻ đến Đại Oa thôn g.i.ế.c ngươi sẽ quan hệ giữa ngươi và nhà họ Cảnh còn hơn cả .
Mục tiêu của bọn chúng rõ ràng, sẽ động đến những liên quan, ý nghĩa gì.
Cho dù bọn chúng tìm ngươi, thật sự hỏi thăm tung tích của ngươi từ nhà họ Cảnh, thì cũng sẽ đến ban ngày, sẽ giả dạng thích của ngươi.
Điều ngươi thể yên tâm.”
Nghe Tô Bích , lòng Tần Niệm mới lắng xuống.
“Tô Bích.”
Nàng : “Ngươi và Sư phụ rốt cuộc gặp chuyện gì, thương nặng đến thế?
Võ công của hai cao cường như , còn cùng , kẻ nào dám động đến hai , hơn nữa còn thành công?”
Trước đây Tô Bích chuyện khó khăn, chỉ thể một hai từ, hai ngày nay nhờ Linh tuyền thủy của Tần Niệm tăng cường, cuối cùng thể chuyện bình thường.
Tô Bích mặt mày ngưng trọng, hít sâu một bắt đầu kể.
“Hôm đó, và Sư thúc rời khỏi Dịch huyện, thẳng tiến đến Khúc quan của Khúc Châu. Dịch huyện cách Khúc quan hơn một ngàn ba trăm dặm. Để đến sớm hơn, Sư thúc mua hai con ngựa.
Đừng thấy gần ngũ tuần, nhưng là một kẻ tâm tính ngoan cố.
Hai con ngựa đó, một con là ngựa tráng niên, một con là ngựa già. Y cưỡi ngựa tráng niên, đưa con ngựa già cho cưỡi.
Thế là khi lên đường, y luôn , ở phía , cũng đuổi kịp.
Mỗi ngày Sư thúc đều đắc ý, cho rằng những võ công bằng y, mà ngựa cưỡi cũng sức bằng.
Nói tóm , ngoại trừ trẻ hơn y , gì hơn y. Có một ngày, y thậm chí còn Sư phụ bằng Sư phụ y.
Ta thèm tính toán chi li với Sư thúc những chuyện ? Vốn dĩ Sư phụ bằng Sư phụ y, điều gì mà so sánh?
Sau đó một ngày, Sư thúc đắc ý : Tô Bích , ngươi xem, ngươi trẻ hơn hơn hai mươi tuổi, mặt hai trông na ná thế nhỉ?”
Ta cũng chỉ là nhất thời cao hứng, nhịn đáp lời Sư thúc: "Vâng, tuy trẻ hơn Sư thúc hơn hai mươi tuổi, nhưng Sư thúc quả thực trông như lão nhân. Mà , cũng giống một lão già như Sư thúc ."
Ý của Sư thúc là trẻ tuổi như , hề Sư thúc già, mà là tự bản già.
Sư thúc lúc giận lắm, trợn mắt một cái, thúc ngựa phóng . Ta nhịn , cưỡi ngựa theo .
con ngựa già quả thực còn sức lực, thể đuổi kịp Sư thúc cưỡi con ngựa khỏe mạnh.
Ta cũng cố sức đuổi theo, trong lòng tính toán chờ đến trấn kế tiếp sẽ mua một con ngựa mới.
Ta sẽ tự mua, cần Sư thúc, nếu nhất định sẽ mua cho một con ngựa còn già hơn để cưỡi.
Lúc chúng đang một con đường núi quanh co, con đường hẹp, một bên là vách núi, một bên là vực sâu.
Khi ngoái , lúc thấy Sư thúc rơi xuống vách đá.
Bên cạnh là vài nữ nhân, đầu mặc váy xanh lam, đầu đội mũ xanh lam.
Trên mũ cắm một cọng lông công dài hơn hai thước, da thịt trắng như tuyết, dung mạo tựa như hoa.
Ta tin những nữ nhân đó thể trong thời gian ngắn đ.á.n.h Sư thúc rơi xuống vách núi.
Thực tế, dù là và Sư thúc giao đấu, trong vòng năm mươi chiêu cũng thể đ.á.n.h bại .
Nói đến đây, Tô Bích Tần Niệm bên cạnh một cái: "Tiểu Niệm, đây là đầu tiên thấy một nữ nhân còn hơn cả ."
Xung quanh nàng bảy tám nữ tử trẻ tuổi cưỡi tuấn mã, trang phục hẳn đều là thị nữ.
Tần Niệm và Lý Bà Tử đều căng thẳng.
Tần Niệm vội hỏi: "Là nữ nhân đ.á.n.h Sư phụ rơi xuống vách đá ? Sau đó thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-135-ta-cung-huynh-di.html.]
"Sau đó, phóng ngựa lao tới. Ý nghĩ đầu tiên là xem Sư thúc rơi xuống chỗ nào.
Công lực của hồi phục, với võ công thâm sâu như thế, cho dù rơi xuống vực sâu, chỉ cần vách núi cành cây, dây leo gì đó, đều thể bám .
Ngay cả khi thể tự lên , ở phía , nhất định sẽ cứu lên.
Còn cách đám nữ nhân vài trượng, bỗng ngửi thấy một mùi hương, nhàn nhạt, cực kỳ thanh đạm.
Ta ngay lúc đó hỏng bét. Chỉ trong chớp mắt, cảm thấy khí lực đang tan biến, tốc độ biến mất cực kỳ mau lẹ.
Thậm chí còn kịp hoảng hốt, ngựa chạy đến mặt đám nữ nhân đó.
Nữ nhân mặc váy xanh lam, một lời, vung một chưởng đ.á.n.h thẳng .
Sau khi đưa tay đỡ trọn một chưởng, hộc một ngụm máu, cảm thấy tim như vỡ vụn.
Ta c.ắ.n lưỡi một cái, cố gắng giữ tỉnh táo.
Có lẽ khát vọng sống sót quá mãnh liệt, dồn chút sức lực cuối cùng, phi lên lưng con ngựa Sư thúc cưỡi lúc , đầu ngựa chạy trốn.
Phía truyền đến tiếng của đám nữ nhân đó, một trong họ : "Còn chạy ? Giờ chắc c.h.ế.t chứ—"
Tần Niệm hít một sâu: "Bọn họ nghĩ c.h.ế.t , nếu chắc chắn sẽ đuổi theo."
Tô Bích gật đầu: "Con ngựa Sư thúc tự mua quả thực chạy, khi chạy một đoạn xa, miễn cưỡng dừng ngựa . Ta còn sức lực để xuống ngựa, đành dùng cách té xuống.
Ta bên vệ đường, vận công liệu thương, nhưng thể vận lên chút nội lực nào.
Không thể lên ngựa nữa, chỉ đành bên vệ đường chờ đợi.
Khi trời tối hẳn, một chiếc mã xa chở khách ngang qua. Ta thương lượng với phu xe, đổi con ngựa của và cả bạc cho , nhờ đưa đến Đại Oa thôn thuộc Dịch huyện.
Ta trúng độc, tìm liệu thương.
Phu xe đồng ý, đỡ đặt lên mã xa, buộc con ngựa của xe của , bắt đầu lên đường.
Ta thể ăn uống gì, mỗi ngày chỉ đút cho uống vài ngụm nước.
Đêm hôm đó, cuối cùng cũng tới Đại Oa thôn. Sau khi phu xe bế nhà, phát hiện trong nhà ai, song cửa sổ cũng vỡ.
Ta đoán và Ngoại bà nhất định gặp chuyện gì đó, nhưng chỉ thể sốt ruột lo lắng.
Phu xe hỏi ? Ta sẽ ở đây, bảo rời . Ta nghĩ xong đời , ngờ, lâu , trở về.
Sau khi lên núi, phát hiện độc tố hình như biến mất."
Nói nhiều như , trán Tô Bích lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, trông vẫn yếu ớt.
Tần Niệm đưa cho Tô Bích một ly nước, Tô Bích nhận lấy uống cạn, tinh thần uể oải lập tức hơn một chút.
Tần Niệm trong lòng rõ, mấy ngày Tô Bích ở quán ăn của nàng, những ngày đó nàng cho Tô Bích và Lâm Thiên Thành uống chính là nước từ Không Gian.
Nhất định là Linh Tuyền thủy giải độc tố trong , nhưng nội thương thì chỉ thể từ từ hồi phục.
Tần Niệm nhịn hỏi: "Nữ nhân thể là nào?"
Tô Bích đáp: "Nơi đó gần Khúc Quan . Nếu đoán sai, nữ nhân nhất định là từ Ô Kim Quốc tới.
Chờ vết thương của lành , sẽ thêm một chuyến, tự tay g.i.ế.c nàng ."
Tần Niệm gật đầu: "Ta sẽ cùng ."
Tô Bích liếc nàng, lắc đầu: "Võ công như đây còn trúng kế.
Võ công của còn non kém, đừng nên , nguy hiểm."
Tần Niệm : "Không , cùng . Chúng hãy đến vách đá nơi Sư phụ rơi xuống , xuống xem thể tìm thấy ."
Thực cả hai đều hiểu rõ, trúng độc, còn trúng một chưởng, khi rơi xuống vực sâu, cơ hội sống sót gần như .
Thứ họ tìm, chẳng qua chỉ là t.h.i t.h.ể của Lâm Thiên Thành.