Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 127: Sư Phụ Ta Còn Sống Không

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:55:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5Akgnlo252

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Niệm thấy thế, vội vàng đưa tay đỡ. Lý Bà Tử lắc đầu: “Không , ngoại bế .”

 

Tần Niệm , nghĩ đến cái ngày nàng xuyên qua, Lý Bà Tử chống gậy trong sân, chống đối Tần Vinh Thăng và Lý Đại Hoa, nàng cảm thấy đỗi an lòng.

 

Nàng nhớ kiếp mẫu nàng thường , trân trọng thời gian, thoắt cái xanh vàng là hết một năm.

 

Quả thật, thời gian trôi nhanh quá, chẳng mấy chốc mà một năm qua .

 

Lý Bà Tử sơn động, đặt Tô Bích lên đệm. Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Bích tái nhợt như tuyết đầu đông.

 

Y phục y, dường như nhiều ngày giặt.

 

Y rốt cuộc gặp chuyện gì, còn Lâm Thiên Thành thì ? Hai họ cùng biên ải, lẽ nào—

 

Lòng Tần Niệm tràn đầy lo lắng.

 

Lý Bà Tử múc nửa bát cháo loãng mang tới: “Tô Bích, đút cho một chút cháo, nuốt ?”

 

“Được.”

 

Tô Bích cố gắng thốt một chữ, giọng khàn khàn như giấy nhám chà miệng chum, vô cùng khó chịu.

 

Uống xong nửa bát cháo loãng, Tần Niệm y : “Tô Bích, còn sức lực.

 

vẫn , sư phụ , Lâm tiền bối, ? Người gặp nguy hiểm ?

 

Nếu , hãy chớp mắt một cái, nếu thì chớp hai cái.”

 

Tô Bích chớp mắt một cái, khó khăn thốt một chữ: “Phải.”

 

Lòng Tần Niệm run lên, hỏi: “Người còn sống ?”

 

“Không .”

 

Không nhận câu trả lời rõ ràng, nhưng chữ “ hai khả năng, thể c.h.ế.t, cũng thể c.h.ế.t.

 

“Chàng cứ ngủ , nghỉ ngơi thật mới sức lực.”

 

Tần Niệm giúp Tô Bích đắp chăn.

 

Sáng sớm hôm , Lý Bà Tử ôm Tô Bích ngoài vệ sinh một .

 

Bữa sáng vẫn là cháo, ăn xong Tần Niệm với Lý Bà Tử:

 

“Ngoại, ngoại trông chừng Tô Bích, xuống núi một chuyến. Trước khi về, ngoại hãy cài cửa sơn động .

 

Ta sợ lợn rừng hoặc thú dữ khác, ngoại đ.á.n.h thắng , cố gắng đừng ngoài.”

 

Lý Bà Tử gật đầu: “Con yên tâm , cứ ở trong sơn động thôi.

 

Đống lửa cứ để cháy, cần cháy mạnh, chỉ cần tắt là .”

 

Tần Niệm gật đầu, khom lưng chui khỏi sơn động. Lý Bà Tử lời Tần Niệm, lập tức đóng cửa sơn động và cài chốt.

 

Không việc gì, bà đành về chỗ ngủ của , xuống chợp mắt.

 

Tần Niệm đeo gùi trúc xuống núi, nàng đến nhà Diệp Mai Tử .

 

Thấy Tần Niệm đến, những nhà họ Cảnh đều tỏ thiết như lâu gặp nàng, mức độ nhiệt tình thì khỏi .

 

Tán gẫu một lúc, Tần Niệm với họ rằng tối qua nàng yên tâm, giữa đêm nàng và Lý Bà Tử một chuyến.

 

Lòng những nhà họ Cảnh đều ấm áp.

 

Diệp Mai Tử kéo tay Tần Niệm: “Tiểu Niệm, con Cảnh Thím , nửa đêm đừng tới nữa.

 

Giả như sát thủ thực sự đến, thực sự hỏi đến chúng , nhất định sẽ sự thật cho bọn chúng, con đang ở núi, con thấy thế ?”

 

Tần Niệm gật đầu: “Như .

 

, may mà tối qua đến, ở trong nhà , cứu Tô Bích.”

 

Nàng kể sự việc một cách đơn giản, “Bây giờ huyện thành mua ít đồ.

 

Lát nữa , sẽ bảo Cảnh Thiên theo lên núi một chuyến, giúp Tô Bích y phục.”

 

“Được, đợi con về, cùng con lên núi.”

 

Diêu Hoa : “Để Cảnh Địa cũng theo, thêm thêm sức.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-127-su-phu-ta-con-song-khong.html.]

Tần Niệm rời khỏi nhà Diệp Mai Tử, thẳng tiến huyện thành.

 

Chiến sự biên ải nổi lên, nước Đại Lương và nước Ô Kim chính thức khai chiến. Khúc Quan thuộc Khúc Châu.

 

Khúc Châu cùng với hai châu lân cận, phần lớn dân chúng bỏ xứ mà , trở thành lưu dân.

 

Những lưu dân như cát bão cuốn, rải rác khắp nơi.

 

Trong huyện thành, đường phố, đông hơn hẳn. Quan phủ sợ những gây rối, phái nhiều đội tuần tra, bảo vệ ngày đêm.

 

Vào huyện thành, Tần Niệm hết đến tiệm may, mua cho Tô Bích hai bộ y phục và hai đôi giày.

 

Nghĩ đến trời sắp nóng lên, mua thêm hai bộ y phục cho Lý Bà Tử.

 

Giày thì cần mua, nàng tự sẵn .

 

Rời khỏi tiệm may, Tần Niệm mua chút thịt, trứng, còn mua nhiều rau xanh, ai thì nàng bỏ hết Không Gian.

 

Tất cả những thứ liên quan đến ăn uống, giá cả leo thang một cách khó tin.

 

Mấy tháng , khi nàng giúp Lâm Thiên Thành trị thương, Tô Bích đưa cho nàng mấy tờ ngân phiếu, tổng cộng hơn hai nghìn lượng bạc.

 

Tần Niệm lấy một tờ, đến tiền trang đổi lấy chút bạc vụn. Về sẽ , bạc bên thì muôn việc sợ.

 

Tần Niệm mua thêm nhiều đồ, nàng đeo gùi về. Khi sắp thôn, nàng đặt một miếng thịt heo lớn mua sẵn trong gùi.

 

Vào nhà họ Cảnh, Tần Niệm lấy miếng thịt heo lớn đó , đặt lên thớt: “Cảnh Thím, cái tặng thím, thím gói bánh chẻo ăn .”

 

Diệp Mai Tử : “Tiểu Niệm, gói bánh chẻo cần nhiều thịt thế ? Ta cắt một miếng, phần còn con mang về .

 

Tô Bích đang ở chỗ con, thương.”

 

Tần Niệm : “Cảnh Thím, thím bảo đừng khách sáo với thím, thím khách sáo với ?”

 

Nàng đột nhiên thở dài: “Ta hy vọng, chúng vẫn thể như đây, bất cứ lúc nào cũng như nhà.”

 

Mắt Diệp Mai Tử ướt lệ, giọng chút nghẹn ngào:

 

“Tiểu Niệm, Cảnh Thím nhớ kỹ , bất cứ lúc nào cũng khách sáo với con nữa.

 

Chúng vẫn như đây cùng việc, chúng mãi mãi là một nhà.”

 

Diêu Hoa cũng cảm khái: “Thật là cô gái , Cảnh Chấn Lan súc sinh .”

 

“Đại tẩu, nàng dám mắng ?”

 

Cảnh Chấn Lan bước phòng, kịp thấy lời của Diêu Hoa.

 

Diêu Hoa quan tâm đến Cảnh Chấn Lan: “Ta mắng ngươi đấy, ngươi bao giờ lời việc , ngươi chính là một súc sinh.”

 

Diệp Mai Tử tiến lên đẩy Cảnh Chấn Lan một cái:

 

“Ta xem ngươi là kẻ thù truyền kiếp, ngươi đến nhà gì? Cút ngoài cho .”

 

Dứt lời, bà dùng sức đẩy Cảnh Chấn Lan ngoài. Diêu Hoa cũng tiến lên giúp sức, đẩy Cảnh Chấn Lan .

 

Cảnh Chấn Lan chuyện gì cũng kịp hỏi.

 

Diệp Mai Tử lấy hai quả trứng gà: “Tiểu Niệm, gà con của Lý Đại Nương hôm qua đẻ hai quả trứng.

 

Con mang lên núi, hấp trứng cho Tô Bích ăn.”

 

Tần Niệm , lấy một túi vải nhỏ từ trong gùi: “Cảnh Thím, mua trứng , còn mua cho hai mươi quả nữa.

 

Để dành rang sốt trứng ăn.”

 

Nghĩ đến lời Tần Niệm , Diệp Mai Tử khách sáo với Tần Niệm nữa, chỉ là đôi mắt của bà càng thêm ướt, tựa như một chùm nho tưới nước.

 

Tần Niệm dậy: “Ta đây, mấy ngày nữa sẽ thăm .

 

Đại bá mẫu, Cảnh thẩm tử, các ngươi ngàn vạn đừng quên những lời dặn dò."

 

Diêu Hoa và Diệp Mai Tử từng chứng kiến bản lĩnh của Tần Niệm, trong lòng họ vô cùng rõ ràng. Nếu Tần Niệm chỉ một , nàng chẳng cả.

 

Sở dĩ nàng lên núi, một là vì nghĩ cho Lý Bà Tử, hai là vì những Cảnh gia bọn họ.

 

Nàng sợ sát thủ kéo đến, nàng và sát thủ giao đấu, bọn họ giúp đỡ. Nàng vì Lý Bà Tử và , mới chọn lên núi trú ngụ trong sơn động.

 

Diêu Hoa và Diệp Mai Tử đều gật đầu đáp ứng: "Ngươi yên tâm, ngươi bảo chúng thế nào, chúng sẽ theo thế ."

 

Loading...