Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 125: Ngoại Bà Cùng Con

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:55:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Niệm kéo Lý Bà Tử như Cảnh Phong từng kéo nàng đây.

 

Ở nhiều đoạn, Tần Niệm dứt khoát kẹp Lý Bà Tử nách. Nàng hiện tại thật sự sức mạnh, thể kẹp một lớn di chuyển.

 

Vượt qua sườn núi lên đến đỉnh, Tần Niệm nhẹ nhàng đặt Lý Bà Tử xuống.

 

Trước đây, Lý Bà Tử chỉ núi một cái suối, Tần Niệm gọi nó là Hàm Tú Tuyền.

 

Lần bà cuối cùng cũng tận mắt thấy.

 

Nước suối trong vắt tả xiết, chảy róc rách, kể câu chuyện của tháng năm.

 

Đứng bên bờ suối, cảm thấy vô cùng mát mẻ.

 

Tần Niệm kéo Lý Bà Tử, qua suối là một mảnh đất, năm nay trồng lúa mì.

 

Xanh mướt, cao nửa thước .

 

Tần Niệm nhớ năm ngoái, sớm hơn bây giờ hơn một tháng, nàng và Cảnh Phong nỗ lực cày xới mảnh đất , luống, ăn uống.

 

Đôi mắt lớn xinh của Tần Niệm ẩm ướt.

 

Lý Bà Tử cảm thán: “Ôi chao, sống nửa đời ở trong thôn, cũng ngờ sườn núi một mảnh đất như thế .

 

Thật sự quá kỳ diệu.”

 

Bà thiếu vốn từ, nên miêu tả thế nào.

 

Đi qua mảnh đất đó, đến sườn dốc đối diện, bên nở đầy hoa Bồ Công Anh.

 

Tần Niệm một thoáng chốc mơ hồ, như thể thời gian trôi qua một năm, như thể đầu tiên nàng đến đây.

 

Chỉ là thanh niên từng bầu bạn bên nàng ngày , giờ chẳng đang ở phương nào.

 

Năm ngoái, nơi trồng dưa hấu và dưa vàng, ngọt đến tận đáy lòng.

 

Năm nay trồng , nhưng hạt giống rơi xuống đất tự mọc lên.

 

Lý Bà Tử tán thưởng, theo Tần Niệm đến sơn động.

 

Tần Niệm cúi xuống, thò tay một tảng đá lớn sờ soạng một hồi, lấy một chiếc chìa khóa lớn.

 

Năm ngoái, nàng và Cảnh Phong để chìa khóa ở đó. Thói quen , Cảnh Phong vẫn đổi, chìa khóa vẫn ở chỗ cũ.

 

Mở khóa, mở cửa sơn động, Tần Niệm và Lý Bà Tử bước .

 

Bên trong một đống cỏ khô dày, chăn nệm của Cảnh Phong trải cỏ, một bộ y phục thường mặc treo cành cây thô ráp dựa tường.

 

Tần Niệm bắt tay việc, hết ôm chăn của Cảnh Phong ngoài, phơi cây.

 

Sau đó ôm đống cỏ khô Cảnh Phong chuẩn ngoài. Qua thời gian lâu như , Tần Niệm sợ cỏ ẩm, để bên ngoài cho gió thổi, lát nữa sẽ mang .

 

Tần Niệm nghĩ, một cái giường gỗ đặt trong sơn động, bất kể ai ghé nghỉ chân cũng thể dùng .

 

Nàng lấy những thứ cần dùng từ Không Gian , dọn dẹp sơn động một nữa.

 

Lúc , Lý Bà Tử kỹ những tảng đá trong sơn động, tất cả đều là Huyền Vũ Nham.

 

Loại đá cực kỳ cứng, ngay cả khi đốt lửa trong động, cũng sẽ sập.

 

Cảnh Phong kinh nghiệm sống trong núi rừng phong phú, nhất định rõ điểm , nên một tháng mới dám đốt lửa suốt đêm trong sơn động.

 

Hiểu rõ điểm đó, Lý Bà Tử ngoài chọn mấy tảng đá phù hợp mang về, ở vị trí gần cửa sơn động, dựng một cái bếp lò đơn giản.

 

Củi mà Cảnh Phong nhặt vẫn còn khá nhiều, Lý Bà Tử bèn đốt lửa. Bà suối Hàm Tú xách một thùng nước về, vo gạo, đặt chiếc nồi sắt nhỏ lên bếp.

 

Nấu nửa nồi cháo, hai bà cháu mỗi ăn một bát.

 

Sau bữa cơm, Tần Niệm rằng cần đóng một cái giá gỗ bệ đá đặt thùng nước, dùng để đựng thớt, chậu rửa và các tạp vật khác.

 

Nàng tiến Không Gian, đến kho chứa tạp vật của phụ nàng. Lần nàng tìm thấy món đồ hữu dụng nhất lúc – máy cưa điện.

 

Tiếp tục tìm, nàng thấy nhiều đinh.

 

Tần Niệm những chiếc đinh đó mà nghĩ, năm xưa, phụ nàng mua nhiều đinh đến .

 

Lẽ nào trong cõi hư vô linh cảm, cảm thấy cả đời nàng sẽ dùng đến những thứ ?

 

Nếu , khó mà giải thích tại ông mua mấy cân đinh, để trong thùng nhựa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-125-ngoai-ba-cung-con.html.]

Tần Niệm mang theo máy cưa điện ngoài, chọn một cây lớn trong rừng và nhanh chóng cưa đổ.

 

Cắt bỏ ngọn và rễ cây, chặt thành nhiều đoạn. Lột vỏ, xẻ thành ván gỗ.

 

Tần Niệm giấu máy cưa điện Không Gian, chuyển các tấm ván động.

 

Lý Bà Tử ngạc nhiên: “Tiểu Niệm, con xong ván gỗ nhanh thế ?”

 

Tần Niệm lấp lửng: “Chỉ mấy tấm cưa thôi, còn đều là Cảnh Phong sẵn.

 

Trong rừng vẫn còn nhiều khúc gỗ Cảnh Phong cưa, lẽ ngày cũng đóng một cái giá.

 

Chắc là kịp đóng, khi về nhà thì , coi như chúng đỡ việc .”

 

Lý Bà Tử kỹ, cũng hề nghi ngờ.

 

Tần Niệm cầm búa, lạch cạch đóng cả buổi chiều, đóng thành một cái giá gỗ chắc chắn, phía để thớt, chậu bát và tạp vật.

 

Phía giá gỗ đặt những cái vò nhỏ, thùng nước, gạo và bột.

 

Chỉ trong một buổi chiều, sơn động Tần Niệm sắp xếp trông khá tươm tất.

 

Hoàng hôn còn một lúc nữa mới tới.

 

Tần Niệm ngoài, ôm đống cỏ khô đang phơi , buổi chiều nàng lật lật mấy , nay khô cong .

 

Chăn đệm mà hai mang từ nhà đến, cùng với chăn đệm của Cảnh Phong, đều phơi ngoài trời và nay thu .

 

Trải chăn đệm , một mùi nắng ấm tỏa .

 

Tần Niệm bắt đầu cơm tối.

 

Nàng nhào một khối bột, đặt sang một bên để bột nở. Sau đó, nàng lấy một miếng thịt nhỏ từ Không Gian , băm nhỏ và rang thành sốt thịt.

 

Cán bột thành những lát cực mỏng, xếp chồng lên thái thành sợi mì nhỏ.

 

Nấu chín, nhúng qua nước lạnh một , lạnh nóng, vặn.

 

Hai bà cháu, mỗi ăn một bát lớn mì sốt thịt.

 

Ăn cơm xong, rửa ráy sạch sẽ, Tần Niệm đóng cửa sơn động , cài chốt, hai xuống.

 

Mệt mỏi cả ngày, dù đổi chỗ ngủ, cả hai vẫn nhanh chóng . Giữa đêm, Tần Niệm mới tỉnh giấc.

 

Nàng ước chừng sơ qua, lẽ qua giờ Hợi.

 

Tần Niệm dậy.

 

Lý Bà Tử tỉnh ngay lập tức: “Tiểu Niệm, dậy , vệ sinh ? Ngoại bồi con .”

 

Cô gái ban ngày dù năng động đến , ban đêm cũng sợ bóng tối.

 

Tần Niệm lắc đầu: “Ta vệ sinh.

 

Ngoại , lo lắng, tối nay sát thủ liệu đó ? Nếu tìm thấy chúng , khi nào chúng sẽ g.i.ế.c cả nhà Cảnh Thím ?”

 

Lý Bà Tử cũng lo lắng:

 

“Sát thủ đều là những kẻ nhân tính, chúng đắc tội với ai mà họ nhất quyết g.i.ế.c cả hai bà cháu .”

 

“Ngoại ơi, là chúng xuống núi, về thôn xem . Nếu nhà Cảnh Thím , sáng mai chúng sẽ huyện thành một chuyến.

 

Lần mua nhiều bột mì và gạo, thịt cũng mua ít, sẽ mua rau xanh.

 

Mà cũng cần mua quá nhiều, nhiều nhất là một tháng nữa, rau trồng bên suối Hàm Tú sẽ thu hoạch .”

 

Lý Bà Tử Tần Niệm: “Con tự xuống núi , núi đợi con.

 

Một khi sát thủ thật sự tới, ở bên cạnh, con nhất định sẽ phân tâm. Con một sẽ nhẹ nhàng linh hoạt hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.”

 

Tần Niệm lắc đầu dứt khoát: “Không , trong ngọn núi lớn thế , thể để ngoại ở một .

 

Ngoại võ công, một khi dã thú, ngoại sẽ gặp nguy hiểm.”

 

“Cánh cửa gỗ khá chắc chắn, trong động lửa. Một khi dã thú thật, chúng cũng sợ lửa.”

 

Tần Niệm vẫn đồng ý: “Ngọn núi kéo dài nghìn dặm, đồng ý để ngoại ở một trong núi.”

 

Lý Bà Tử Tần Niệm lo lắng cho , bà gật đầu: “Vậy chúng cùng , ngoại bồi con xuống núi.”

 

 

Loading...