Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 113: Đường Tiểu Mỹ làm chuyện xấu
Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:54:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lý Nhị Huệ, Lý Đại Nương lời ý , khuyên đừng quá lo lắng, ngươi thì thôi.
Sao còn đặt điều cho tiểu Niệm? Một cô nương như , ngươi cũng nỡ lòng nào buông lời cay độc.”
Lý Nhị Huệ hất khuôn mặt đầy thịt:
“Ối chao! Lâm Thúy Chi, ở cùng thôn bao năm, từng ngươi chuyện, cứ tưởng ngươi là kẻ câm điếc chứ.
Hóa câm, mà là mở miệng nịnh bợ Lý Bà Tử .
Ta , ngươi và Tôn Đại Lôi kiếm vài lạng bạc vụn từ chỗ Tần Niệm, nên mới nịnh hót ?
Mở to mắt mà kỹ, Tần Niệm ở đây, ngươi nịnh nọt Lý Bà Tử thì ích lợi gì chứ.”
Lý Bà Tử rõ trong chuyện xỉa xói mắng chửi, Thúy Chi kém xa Lý Nhị Huệ.
Nàng kéo mạnh tay áo Thúy Chi, kéo nàng lưng .
“Lý Nhị Huệ, ngươi vô dụng ư? Mấy chị em dâu nhà ngươi tới chỗ quán hầm rau của nhà xin công.
Ta đồng ý, nên các ngươi , chuyện ? Ngươi c.h.ử.i Thúy Chi kiếm bạc vụn, còn ngươi kiếm bạc vụn cũng chẳng nơi nào để mà kiếm .”
Thúy Chi hằn học thêm:
“Hạng như nàng , ai dám dùng? Nếu thật sự dùng nàng , đồ đạc cũng trộm sạch hết.
Không công, còn dám đặt điều cho tiểu Niệm.”
“Ta đặt điều cho Tần Niệm đấy, ngươi gì ? Lâm Thúy Chi, cái gương mặt thanh đạm nhạt nhẽo của ngươi là , ngươi và Tần Niệm đều là đồ bán!
Tần Niệm trẻ tuổi, bán cho ai, mới kiếm một khoản bạc lớn. Ngươi thì , ngươi bán cũng chẳng đáng giá.
Nếu , con trai út nhà ngươi cũng đến mức c.h.ế.t đói.”
Lý Nhị Huệ miệng quá độc, chuyên môn khoét sâu vết thương của Thúy Chi.
Thúy Chi tưởng Lý Nhị Huệ chuyện nàng và Đổng Bưu, mặt đỏ bừng, run rẩy, vì hổ mà nước mắt sắp chảy .
Lý Bà Tử nắm lấy tay Thúy Chi, vội vàng an ủi nàng:
“Con ch.ó Lý Nhị Huệ sủa bậy, ngươi còn nó cho tức giận ?
Đại Oa thôn chúng là thôn lớn nhất trong mấy huyện lân cận, thôn hơn bảy trăm hộ gia đình, mấy ngàn .
Người lớn trẻ con, chẳng mấy ai thèm để ý tới gia đình Lý Nhị Huệ . Ngươi cũng đừng để ý tới nàng , thấy nàng , cứ coi như thấy một con ch.ó điên là .”
Ý của Lý Bà Tử là Thúy Chi hiểu rằng Lý Nhị Huệ chỉ mắng bừa thôi. Chuyện Thúy Chi và Đổng Bưu, Lý Nhị Huệ hề .
Lý Bà Tử nghĩ bụng, nếu loại như Lý Nhị Huệ mà chuyện chồng nàng là Đổng Bưu và Thúy Chi gian tình, thì ắt hẳn sớm tìm đến nhà Thúy Chi mà mắng c.h.ử.i .
Thúy Chi hiểu ý Lý Bà Tử, nhưng nhớ chuyện với Đổng Bưu, hối hận sợ hãi, nàng vẫn run rẩy thôi.
Tố Cầm : “Lý Nhị Huệ, ngươi đừng mở miệng là c.h.ử.i rủa khác. Được sống chung trong một thôn cũng là một loại nhân duyên, chẳng chừng nào nhân duyên sẽ tan biến.”
Một phụ nhân khác cũng : “Hiện giờ lương cứu tế ngừng phát, may mắn là bắp cải và củ cải trồng năm ngoái trong hầm rau vẫn còn nhiều.
Rau cải khô cũng phơi kha khá, rau dại cũng sắp mọc , chúng đến mức c.h.ế.t đói.
tới tháng Năm là gieo trồng , tâm sức c.h.ử.i , chi bằng nghĩ cách để trồng trọt.
Nhà một hạt giống cũng , lo lắng đến mức sắp phát điên, mà ngươi còn sức lực mắng .”
Lý Nhị Huệ với gương mặt đầy mỡ, vì cuộc sống khó khăn mà gầy nhiều, da mặt chảy xệ xuống.
Nàng ưỡn cổ, hất mặt: “Cuộc sống nhà tuy như nữa, nhưng đất đai vẫn thể trồng trọt .
Không giống những nhà các ngươi, ngay cả hạt giống cũng mua nổi.”
Cái vẻ kiêu ngạo đó, cứ như thể cả Đại Oa thôn , nhà nàng là giàu nhất.
Phụ nhân nãy lên tiếng đẩy Lý Nhị Huệ: “Cút , về nhà mà khoác lác. Chúng đều là nghèo, đừng ở đây gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-113-duong-tieu-my-lam-chuyen-xau.html.]
Lý Nhị Huệ hừ một tiếng, về nhà.
Cuộc sống nhà nàng còn khấm khá nữa, nếu thì đến mức bốn chị em dâu kéo đến chỗ Tần Niệm xin công.
quen thói kiêu căng thì vẫn quen miệt thị trong thôn.
Mọi chuyện thêm một lát mới tản .
Lý Bà Tử và Diệp Mai Tử cùng về. Lý Bà Tử thấy bốn bề ai, bèn lấy từ trong lòng mấy tờ ngân phiếu, nhét tay Diệp Mai Tử.
“Tiểu Mai, đây là tiểu Niệm đưa cho ngươi, ngươi đừng từ chối, gia đình các ngươi cùng việc bấy lâu, thể công.
Trong cái thời buổi , chẳng chừng nào chiến loạn sẽ nổi lên, bạc bên , lòng mới vững.
Mai Tử, mấy tờ ngân phiếu ngươi giữ kỹ, đừng để Đường Tiểu Mỹ trộm mất, cả cái tên Cảnh Trấn Lan nữa, chẳng hạng lành gì. Lần ngươi đề phòng đấy.”
Diệp Mai Tử định từ chối, Lý Bà Tử nghiêm mặt : “Chuyện các ngươi xứng đáng nhận, theo lời tiểu Niệm, đây là bạc do gia đình các ngươi .
Ngươi mau cất , đừng để ai thấy.”
Diệp Mai Tử lúc mới nhận ngân phiếu, giấu trong lòng.
Về đến nhà, thấy đói, Lý Bà Tử cũng ăn bữa trưa, giường nhắm mắt một lát.
Nàng dậy, ăn bữa tối sớm hơn một chút.
Bắp cải trồng đất đó, vì đặt trong hầm rau sâu, nên vẫn còn khá tươi.
Lý Bà Tử băm nhỏ bắp cải, trộn đều với một chút bột ngô, mang ngoài đổ máng, định cho gà ăn.
Thả gà từ trong lồng , bảy con gà mái và một con gà trống, đều tới bên máng.
Chúng vòng quanh máng ăn, nhưng một con nào cúi đầu ăn.
“Hửm?”
Lý Bà Tử thấy lạ, chẳng lẽ tám con gà đều bệnh? Không thể nào, nhất là con đại công kê , bệnh mà vẫn còn ngẩng cao đầu, uy phong lẫm liệt thế ư?
Nàng kỹ , liền phát hiện nguyên do — miệng mỗi con gà đều một thanh gỗ nhỏ chống !
Miệng khép , mà mổ đồ ăn?
Tám con gà đều nhốt trong một lồng lớn. Hai cái sân , ngoài Đường Tiểu Mỹ , còn ai khác.
Cơn giận của Lý Bà Tử bùng lên, nàng xách thanh gỗ tới nhà Diệp Mai Tử.
Diệp Mai Tử cũng nấu bữa trưa, bữa tối vẫn là hồ bột ngô, còn băm nửa cái bắp cải bỏ , giống như đồ ăn cho gà nhà Lý Bà Tử.
Diệp Mai Tử và Cảnh Chấn Hải bưng bát, trong bếp ăn hồ rau. Đường Tiểu Mỹ thì uống trong Đông phòng.
Lý Bà Tử thẳng Đông phòng:
“Đường Tiểu Mỹ, cái đồ tạp chủng nhà ngươi, ngươi bất mãn với thì cứ nhắm mà , ngươi hành hạ mấy con gà cái quái gì?
Chẳng trách ngươi chui ổ chăn của Cảnh Phong, mà Cảnh Phong cũng chẳng thèm ngó tới ngươi, ngươi xa hệt như ngươi , chỉ xứng mục ruỗng trong nhà thôi.”
Đường Tiểu Mỹ hề chịu thua: “Lý Bà Tử, ngươi kêu la om sòm gì thế? Mắt nào của ngươi thấy chống miệng mấy con gà nhà ngươi?
Ta thà nghỉ một lát còn hơn, chẳng thèm cái việc đó .”
Lý Bà Tử dùng thanh gỗ chỉ Đường Tiểu Mỹ: “Ngươi ngươi đúng ?
Ngươi hãy phát một lời thề độc , nếu miệng gà là do ngươi chống, đời ngươi sẽ gả , đời đời kiếp kiếp vô duyên với Cảnh Phong.
Đời đời kiếp kiếp ai thèm, ngươi dám ?”
“Ngươi dựa bắt phát lời thề độc? Ta dựa theo ngươi?
Nói ngược , ngươi dám phát lời thề độc , nếu ngươi oan uổng cho , ngươi sẽ mắc bệnh ác, ngươi c.h.ế.t tử tế, sấm sét sẽ đ.á.n.h đầu ngươi giữa mùa đông?”