Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 11: Nàng Ta Ghét Tần Niệm
Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:35:20
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Băng bó xong vết thương, Tần Niệm Diệp Mai Tử, ánh mắt tràn đầy ơn: “Thím Cảnh, nhờ dầu lửng nhà thím. Thím còn thoa t.h.u.ố.c cho ngoại kịp thời, những giảm đau mà còn tránh nhiễm trùng. Ân đức của thím, ghi lòng, ngày nhất định báo đáp.”
“Nha đầu ngốc, những lời chi? Vết thương của chú Cảnh nhà ngươi, chẳng cũng nhờ ngươi mà lành lặn ? Cái miệng lớn như thế, nếu khâu thì m.á.u tài nào cầm , mỗi nghĩ đều sợ hãi c.h.ế.t. Chúng là láng giềng, còn hơn cả họ hàng xa, thậm chí hơn cả cận, lời khách sáo nữa. Dầu lửng , ngươi cứ dùng , nếu đủ, sẽ bảo Cảnh Phong một chuyến đến thôn Lê Hoa. Đại bá cũng là thợ săn, trong nhà cũng dầu lửng.”
Dầu lửng Diệp Mai Tử đưa đựng trong vò đất, nửa vò đến ba bốn cân.
Tần Niệm : “Nhiều như là đủ dùng .”
Diệp Mai Tử dậy: “Lý đại nương đang thương, cháu cũng bận rộn nãy giờ, hãy nghỉ ngơi . Ta về đây, chuyện gì cứ gọi Cảnh Phong sang giúp đỡ, đừng khách sáo.”
Cảnh Phong cạnh cửa cũng vẻ mặt chân thành: “Tiểu Niệm, việc gì cứ .”
Lòng Tần Niệm ấm áp, khóe mắt ướt: “Thím, Cảnh Phong, việc cháu sẽ gọi hai , sẽ khách sáo .”
Diệp Mai Tử và Cảnh Phong trở về.
Tần Niệm bếp lấy một cái bát, múc một bát Linh Tuyền Thủy mang : “Ngoại, đổ mồ hôi nhiều , uống chút nước .”
Lý Bà Tử quả thực khát khô, liền nương theo tay Tần Niệm, uống cạn sạch chén Linh Tuyền Thủy.
Tần Niệm lấy một chiếc gối hòm giường, với Lý Bà Tử đang tựa lưng tường: “Ngoại, nghỉ một lát. Trong nhà hết nước , cháu xách một thùng.”
Lý Bà Tử gật đầu, dùng giọng tán thưởng : “Tên nhóc Cảnh Phong phản ứng nhanh thật. Thấy chân bỏng, liền chạy bếp, múc nửa chậu nước dội lên chân . Lần thứ hai thì dứt khoát bê cả lu nước ngoài, đổ hết nước lên vết thương của , nhanh chóng hạ nhiệt độ. Nhờ mà da mới tróc .”
Bà chợt chớp mắt mấy cái: “Tiểu Niệm, nước trong lu đều Cảnh Phong dội lên chân . Bát nước cháu lấy ở thế?”
Tần Niệm cũng phản ứng nhanh: “Ngoại, Cảnh Phong trong cơn gấp gáp, chỉ dốc miệng lu nước xuống chân một cái thôi. Không đổ sạch sẽ , chỗ còn đủ một bát.”
Lý Bà Tử gật gù: “Ừm, Cảnh Phong dội nhanh thật. Ôi chao, khỏe thật, tuổi trẻ thật .”
Bị bỏng như , mà bà vẫn lộ vẻ ngưỡng mộ, ngưỡng mộ Cảnh Phong còn trẻ.
Tần Niệm đỡ Lý Bà Tử xuống : “Con xách một thùng nước, về cơm trưa.”
“Khoan .”
Lý Bà Tử vội vàng gọi Tần Niệm : “Tiểu Niệm, tuy vết bỏng của liên quan đến việc Lý Đại Hoa và bọn họ đột ngột đến, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do cẩn thận. Con giấu , tự đến thôn Đại Hà tìm họ tính sổ. Con cũng đấy, khi sinh con, Lý Đại Hoa sinh một tên trâu nghé, lớn hơn con hai tuổi, năm nay mười tám . Sau khi vứt bỏ ngươi, ả đẻ liền hai tên trâu nghé nữa, một đứa mười lăm, một đứa mười bốn tuổi. Lại thêm Tần Vinh Thăng tên trâu mộng trưởng thành , cộng với Tần Bà Tử và Lý Đại Hoa hai con âm binh đó, con đ.á.n.h ? Nếu con một , nhất định sẽ chúng bắt , bán , như ngươi sẽ bao giờ thấy ngoại nữa.”
Trong lời Lý Bà Tử, đàn ông là trâu nghé, đàn bà là âm binh, đây là phép ví von gì thế .
Tần Niệm rũ xuống đất, nước mắt cũng trào vì .
Lý Bà Tử uống một bát Linh Tuyền Thủy, cơn đau ở chân cũng giảm , bà cũng , tiếp tục :
“Đợi vết thương ở chân lành, nhiều cách để thu thập bọn chúng, đến lúc đó con cứ xem ngoại tay, đảm bảo cả nhà đó uống một hớp cho mùi.”
Tần Niệm gật đầu: “Vâng, một cháu sẽ tìm họ , đợi vết thương ở chân ngoại lành, hai bà cháu cùng .”
Miệng nàng , nhưng trong lòng nghĩ, tìm cơ hội, nàng cho Lý Đại Hoa bọn họ một trận trò.
Để chúng dám cứ cách dăm ba bữa đến đây đòi .
Sau khi định cuộc sống, xây nhà , tường rào cũng sửa , thể để Lý Đại Hoa đến là đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-11-nang-ta-ghet-tan-niem.html.]
Tần Niệm mất nửa ngày sức lực, xách một thùng nước về. Hôm nay lên núi đào một cọng rau dại nào, đành tiếp tục uống hồ ngô.
Sáng sớm ngày hôm , rửa mặt xong xuôi, ăn sáng xong, Tần Niệm mở tủ cũ giường, lấy hai lạng bạc đang cất giấu .
“Ngoại, cháu huyện thành một chuyến.”
Cháo ngô của Lý Bà Tử nấu bằng Linh Tuyền Thủy, nước uống cũng là Linh Tuyền Thủy, cơn đau ở chân bà giảm nhiều, chuyện cũng sức hơn:
“Con thành gì?”
“Chân thương, cứ uống hồ ngô mãi , cháo kê dưỡng hơn, cháu mua vài cân về.”
Lý Bà Tử đồng ý: “Tiểu Niệm , năm ngoái cả năm, chúng còn chẳng uống mấy ngụm hồ ngô. Bây giờ ăn no , còn mua kê gì? Ngoại ngươi da dày thịt béo, yếu ớt như . Không mua, mua .”
Tần Niệm cũng , một câu : “Cháu dặn thím Cảnh một tiếng, nhờ thím lát nữa ghé qua xem ngoại.”
Dứt lời, mặc kệ Lý Bà Tử gọi lớn, nàng cũng ngoảnh , cứ thế mang theo hai lạng bạc mà .
Vào đến huyện thành, Tần Niệm thẳng đến tiệm gạo. Mấy hôm bột ngô hai mươi văn một cân, chỉ mới hai ba ngày tăng lên ba mươi văn một cân.
Gạo kê đạt đến bốn mươi văn một cân, đúng là lấy mạng nghèo.
Vì Lý Bà Tử, Tần Niệm vẫn chi tám trăm văn, mua hai mươi cân gạo kê, tốn bốn mươi văn mua hai cân hồng đường.
Giờ Tỵ qua, Tần Niệm trở về. Lý Bà Tử thấy nàng tiêu gần một lạng bạc, xót xa đến mức thở dốc.
Xót xa thì xót xa, nhưng Lý Bà Tử là một lão thái thái ơn báo đáp, bà Tần Niệm :
“Chú Cảnh nhà ngươi cũng thương, cháu mang chút gạo kê sang cho họ, hồng đường cũng đưa một cân. Là láng giềng, cả nhà ba bọn họ đều là .”
Tần Niệm một tiếng, múc một vò nhỏ gạo kê, chừng ba bốn cân, đặt lên một gói hồng đường, nhảy qua bức tường thấp, sang nhà Diệp Mai Tử.
Nhà Diệp Mai Tử khách, là cô ruột và em họ của Cảnh Phong. Cô em họ họ Đường, tên là Đường Tiểu Mỹ, cùng tuổi với Tần Niệm.
Thấy Tần Niệm mang đồ sang tặng, Diệp Mai Tử mừng cảm động.
Tần Niệm : “Thím Cảnh, hôm qua thím đấy, chúng là láng giềng gần, cần khách sáo.”
Cảnh Phong Tần Niệm: “Tiểu Niệm, huyện thành gọi , cùng sẽ hơn.”
Tần Niệm đáp: “Muội tưởng lên núi săn b.ắ.n , nếu lên núi, gọi ngươi thật .”
Đường Tiểu Mỹ đột nhiên lên tiếng: “Biểu ca mới săn về.”
Giọng điệu nàng mấy thiện, hình như chút ghét Tần Niệm.
Tần Niệm liếc nàng một cái, cũng để tâm, nhảy qua tường thấp về nhà.
Rửa nồi, dùng Linh Tuyền Thủy nấu hai bát cháo kê. Gạo kê đắt, nàng vốn chỉ định nấu một bát cho ngoại ăn.
Tần Niệm hiểu, trong lòng ngoại, nàng là quan trọng nhất. Nếu nàng ăn, ngoại gì cũng ăn.
Tần Niệm cho cháo kê của ngoại một muỗng hồng đường, hai bà cháu ăn uống vui vẻ.