Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 108: Tần Niệm Bái Sư
Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:54:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm qua, trong một khu rừng nhỏ hẻo lánh, và Tô Bích thẩm vấn sát thủ, tại g.i.ế.c Trương viên ngoại?
Ai phái đến g.i.ế.c Trương viên ngoại?
Sát thủ ban đầu , thậm chí nhắm mắt , vẻ mặc cho các ngươi xử trí.
Lâm Thiên Thành đ.ấ.m hai quyền, rụng sáu cái răng lớn, sát thủ đầy m.á.u mồm.
“Có khai ? Không khai thì tiếp tục đ.ấ.m rụng răng, chừa cho ngươi một cái nào.”
Dù ngươi thể sống sót, cũng chỉ thể sống bằng cháo, là cháo nấu thật nhừ, những thức ăn khác đều thể nuốt trôi.”
Tên sát thủ vẫn chịu khai.
Lâm Thiên Thành rút trường kiếm , mũi kiếm lướt qua ống quần sát thủ, chiếc quần liền xé rách.
Nằm trần truồng phơi bày bộ phận trọng yếu đất, sát thủ giữ bình tĩnh, co chân lên giận dữ mắng:
“Kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ chịu nhục! Ngươi như còn xứng là quân tử chăng?”
“Bản vốn chẳng quân tử, là một lão đạo sĩ.”
Lâm Thiên Thành xong, mũi kiếm chĩa giữa hai chân sát thủ:
“Ta hỏi ngươi một nữa, chỉ hỏi một . Nếu ngươi còn , đạo gia sẽ cắt thứ giúp ngươi sinh con đẻ cái.
Khiến ngươi thể lấy vợ sinh con. Nói, ai phái ngươi đến g.i.ế.c Trương Viên Ngoại?”
Lời dứt, mũi kiếm lạnh lẽo đặt lên bộ phận định cắt, lạnh buốt.
Sát thủ kinh hãi: “Ta , ! Là Trung Thư Lệnh Quý Lâm phái tới.”
“Vì g.i.ế.c Trương Viên Ngoại? Lại vì đổ tội lên Tiểu Niệm Niệm?”
Sát thủ than : “Ta chỉ là phụng mệnh g.i.ế.c , còn vì g.i.ế.c, Trung Thư Lệnh đại nhân thể nào với . Ta thật sự .”
Tô Bích Lâm Thiên Thành: “Hắn thể vì Quý Lâm g.i.ế.c Trương Viên Ngoại. việc đổ tội lên Tiểu Niệm Niệm, nguyên do.”
Tô Bích từng gặp Huyền Vương, chứng kiến ánh mắt Huyền Vương Tần Niệm. Y thông minh như , tự nhiên thể suy luận .
“Chuyện liên quan đến Tiểu Niệm Niệm, chúng cần giữ một phần khẩu cung, ngày sẽ hữu dụng. hiện tại bút mực giấy nghiên, đây?”
Tô Bích khẽ : “Dễ thôi.”
Lời dứt, y như băng, cực nhanh lao vút về phía xa.
Hai chân sát thủ lạnh toát, bèn cầu xin: “Đạo gia, những gì ngài , đều hết. Ngài thể che chắn hạ cho một chút chăng? Nằm như quen, quá khó chịu, còn quá lạnh. Nằm một canh giờ như thế , dù cắt , cũng sẽ đông lạnh đến hỏng, đồng dạng thể lấy vợ sinh con.”
“Ngươi , lo mà nghĩ cách sống sót , đừng mơ mộng chuyện cưới vợ sinh con nữa.”
Lâm Thiên Thành hì hì, quanh bốn phía: “Giờ Xuân Hạ Thu, lá cây lớn, lấy gì mà che đây?”
Sát thủ hiến kế: “Đạo bào của ngài dài như , cắt một mảnh ở vạt áo xuống là .”
Lâm Thiên Thành trợn đôi mắt dài hẹp: “Đạo bào sạch sẽ của , cắt xuống để che cái thứ rách nát của ngươi ?”
Nhờ sát thủ nhắc nhở, Lâm Thiên Thành nảy ý. Ánh kiếm lóe lên, y cắt một mảnh vạt áo của sát thủ, che phủ giữa hai chân, vặn che khuất.
“Thế nào, đạo gia đủ nhân từ ?”
Sát thủ nhắm mắt, thầm nghĩ trong lòng, nếu nhân từ thật thì hãy thả , thả chính là giả nhân giả nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-108-tan-niem-bai-su.html.]
Chẳng mấy chốc, Tô Bích trở về với bút mực giấy nghiên tay, y lẻn thư phòng của một nhà giàu và trộm một bộ. Đối với y, điều dễ như trở bàn tay.
Lâm Thiên Thành thẩm vấn, Tô Bích ghi chép bằng giấy bút, khi xong, sát thủ ký tên, họa áp và ấn dấu tay. Mọi việc tất thì trời sáng rõ.
Lâm Thiên Thành vác sát thủ, đến huyện nha, ném thẳng y lên công đường.
Sát thủ đối với việc g.i.ế.c Trương Viên Ngoại, hề chối cãi.
Văn Tinh Lan nháy mắt hiệu cho , lật lời khai ngay tại công đường, lý do đơn giản: Lão đạo sĩ dùng hình phạt bức cung. Hắn chịu nổi tra tấn, mới nhận tội oan. Còn về việc lẻn huyện nha, kiếm cớ càng dễ hơn, chỉ cần là trộm đồ là xong.
Sát thủ hiểu ý Văn Tinh Lan, nhưng lật lời khai công đường. Trong lòng còn rõ hơn bất cứ ai, dù , cái mạng cũng khó giữ. Vậy thì hà cớ gì gây thêm rắc rối?
Hơn nữa, lão đạo sĩ võ công cao cường như , nếu lật lời khai công đường, chọc giận y, một khi y bắt . Thứ giữa hai chân y cắt mất, chẳng là rước lấy đại họa ? Thôi gây chuyện nữa, đành nhận mệnh.
Văn Tinh Lan suýt nữa tức c.h.ế.t, nhưng mặt bao nhiêu , dám quá lộ liễu. Hắn lệnh dẫn Tần Niệm lên, tuyên bố vô tội và phóng thích.
Lâm Thiên Thành và Tần Niệm cùng bước khỏi huyện nha. Về phần tên sát thủ , chuyện đáng c.h.é.m đầu. Huyện lệnh xử trí , đó là chuyện của bọn họ, Lâm Thiên Thành chỉ quan tâm một chuyện, đó là cứu Tiểu Niệm Niệm .
Tần Niệm cảm khái: “Lâm tiền bối, đại ân lời nào tả xiết, nhưng vẫn lời cảm tạ. Không giúp đỡ, bọn họ hàm oan, khó thoát .”
Lâm Thiên Thành hì hì đắc ý: “Tiểu Niệm Niệm, đừng mấy lời vô dụng đó nữa. Đi thôi, đến quán lẩu của ngươi, mời một bữa gà hầm địa lồng. Ai chà, cái hương vị đó, thật sự quá khó quên.”
Cách huyện nha xa, Tô Bích đợi ở đó. Y vận y phục trắng, vai rộng eo hẹp, toát lên vẻ thanh lịch, tiêu sái khó tả. Đặc biệt là gương mặt , ánh dương ấm áp mùa đông, tuấn mỹ đến mức khiến thể rời mắt.
“Tiểu Niệm.” Y mỉm nhàn nhạt chào, ông trời thật ưu ái nam nhân , ngay cả giọng cũng êm tai đến .
“Tô Bích.” Tần Niệm vui mừng: “Vì cứu , phiền và Lâm tiền bối .”
Tô Bích vẫn nhàn nhạt: “Không phiền hà, tốn sức bao nhiêu, là Sư thúc tài giỏi mà thôi.”
Lâm Thiên Thành đắc ý lắc đầu: “Đi thôi, ngươi nhờ phúc của Sư thúc, tới chỗ Tiểu Niệm Niệm mà ăn lẩu gà địa lồng. Bảo đảm ngươi ăn một bữa, sẽ nhớ mãi hương vị đó.”
Về đến quán lẩu, Lý Bà Tử mừng đến rơi lệ, nhà họ Cảnh cũng vui mừng khôn xiết, tất cả đều hân hoan.
Tần Niệm vội hỏi: “Gà hầm địa lồng còn ?”
Diêu Hoa đáp: “Vẫn còn một con.”
“Tốt quá, mau hầm lên ngay, mời Lâm tiền bối dùng.”
Buổi trưa, tổng cộng mười sáu món, dùng bữa ở quán lẩu, bàn đặt trong phòng Tần Niệm và Lý Bà Tử để tiện bề đàm đạo.
Lâm Thiên Thành hiếm khi nghiêm túc: “Tiểu Niệm Niệm, những chiêu thức truyền dạy, ngươi luyện tập ?”
Tần Niệm đáp: “Mỗi ngày đều cần mẫn luyện tập.”
Lâm Thiên Thành liếc Tô Bích vài cái, Tần Niệm, :
“Tiểu Niệm Niệm, nhân phẩm ngươi , ngộ tính ngươi , gia giáo ngươi , tóm một câu, điều gì cũng .
Sư thu Tô Bích tử, vẫn luôn thèm , vẫn luôn vượt qua. Hiện tại, thu ngươi tử, ngươi bằng lòng chăng?”
“A?”
Tần Niệm đột ngột dậy, nàng niềm vui quá đỗi cho sững sờ, tiếng “a” nàng yên nhúc nhích. Quá bất ngờ, bất ngờ đến mức đôi mắt nàng còn chớp nổi.
“Ai chà, thu ngươi tử thôi mà vui mừng đến mức , thật là tiền đồ.” Trong mắt Lâm Thiên Thành tràn đầy ý .
“Ta nguyện ý, vô cùng nguyện ý, nguyện ý.”
Dứt lời, Tần Niệm quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật vang: “Tần Niệm bái kiến Sư phụ.”