Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 103: Tần Niệm lại bị câu thúc
Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:54:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu tử, môn phái của ngươi cách đây xa lắm nhỉ? Ta thấy ngươi và sư thúc ngươi tiện lợi.”
Tô Bích : “Ngọn núi chúng ở gọi là Thiên Uyên Sơn, cách đây đến hai ngàn dặm, tính là xa.”
“Gần hai ngàn dặm mà còn tính là xa? Các ngươi đều là thần tiên , cưỡi mây đạp gió đến đây ư?”
Lý Bà Tử gần như cả đời chỉ ở trong thôn, nơi xa nhất bà là huyện thành.
Đối với bà, nơi cách xa hai ngàn dặm tương đương với chân trời.
Tô Bích bật : “Lão nhân gia, chúng cưỡi mây đạp gió, nhưng thể thuê xe ngựa , thuận tiện.”
“Ôi chao, thật là sống tiết kiệm, tại thuê xe ngựa? Đi bộ thong thả thì bao, việc gì gấp gáp . Năm tháng , kiếm tiền khó khăn, chi tiêu dè sẻn. Một khi gặp năm mất mùa, giá lương thực sẽ tăng cao ngất trời đấy.”
Tô Bích nén : “Kính cẩn ghi nhớ lời dạy của lão nhân gia, sẽ thuê xe ngựa nữa, đều dùng đôi chân.”
Lý Bà Tử gật đầu: “Có lúc sung túc thì luôn nghĩ đến lúc thiếu thốn.”
Tô Bích gật đầu: “Người , cần lo xa nghĩ rộng.”
Tần Niệm thấy khỏi thành càng lúc càng đông, nàng hỏi một câu: “Tô Bích, thấy ? Kẻ nào sát hại ?”
Hắn từ lúc Tần Niệm huyện thành, luôn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng xa gần, tìm cơ hội giả vờ tình cờ gặp, căn bản hề tiến lên phía .
“Ta thấy. , là một lão gia tầm sáu mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, gia cảnh hẳn là tồi. Có lẽ là đắc tội với kẻ nào đó, tối nay xem đèn, đ.â.m lén từ lưng.”
Lý Bà Tử thở dài: “Thù hận sâu đậm cỡ nào, nhất quyết đoạt mạng ?”
Ngừng một lát, bà : “Nếu là lão gia nhà giàu, nhiều kẻ quen thói ức h.i.ế.p khác. Bị g.i.ế.c, thật khó mà đó là của khác. Cứ chờ xem, vài ngày nữa sẽ nguyên do.”
Trong lúc mấy đang trò chuyện, Tần Niệm thấy Diêu Hoa, Cảnh Thiên và Cảnh Địa hối hả chạy tới.
“Tiểu Niệm, vẫn còn lo cho các ngươi, sợ chen , hóa tới sớm hơn chúng .”
Diêu Hoa quen Tô Bích, Tô Bích liếc Tần Niệm, cất bước chân dài rời .
Cảnh Thiên nghiêng đầu bóng lưng tiêu sái của Tô Bích, hỏi một câu: “Tiểu Niệm, đó là ai?”
“Là sư điệt của Lâm tiền bối.”
Tần Niệm giới thiệu chi tiết, nàng với Diêu Hoa: “Đại bá mẫu, hội đèn xem nữa , chúng về thôi.”
Cảnh Thiên tức giận: “Ta bàn tán, rằng kẻ g.i.ế.c là một lão gia, họ Trương, ỷ con trai quan lớn ở kinh thành nên ngày thường vô cùng ngang ngược. Ức h.i.ế.p ít , phỏng chừng kẻ chèn ép quá đáng ôm hận trong lòng, nhân lúc tối nay đông mà cho hai nhát dao. Nghe , lão gia đó đất, m.á.u từ n.g.ự.c trào xối xả, miệng mấp máy nhưng lời nào. Hắn còn dẫn theo hai tên hạ nhân, hai tên sợ đến nỗi im nhúc nhích.”
Nghe lời Cảnh Thiên , Tần Niệm khẽ giật . Họ Trương, con trai quan lớn ở kinh thành? Từng ức h.i.ế.p nhiều ? Chẳng lẽ là Trương viên ngoại bán đất cho nàng? Nếu thật sự là , phỏng chừng là vì chèn ép quá đáng, mới nhân cơ hội mà kết liễu mạng sống của .
Tần Niệm nghĩ nhiều nữa, nắm tay Lý Bà Tử khỏi thành, cùng nhà họ Cảnh trở về nhà.
Nằm giường đất ấm áp, Lý Bà Tử nhanh chóng ngủ say, nhưng Tần Niệm chẳng buồn ngủ chút nào. Một trận hỏa hoạn thiêu rụi bộ thu nhập của nàng trong mùa đông và đầu xuân, cả chuồng gà cũng cháy sạch. Dù hiện tại đang là tháng Giêng, nàng cũng bắt tay .
Lần Tần Niệm quyết định dùng thanh gỗ nhỏ để đóng chuồng gà lớn dài, gà con thể loanh quanh bên trong mà chạy thoát ngoài , càng thuận tiện cho chúng thò đầu ăn rau cải trắng trồng chuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-103-tan-niem-lai-bi-cau-thuc.html.]
việc luôn tìm trứng gà dùng thì bất tiện. Tần Niệm quyết định nuôi thêm vài con gà mái, và hai con gà trống lớn, vấn đề sẽ giải quyết dễ dàng. Nghĩ thông suốt chuyện, cơn buồn ngủ ập tới, Tần Niệm chìm giấc ngủ sâu.
Sáng hôm tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi, còn kịp ăn sáng thì bổ khoái của nha môn kéo tới.
Người dẫn đầu là một bổ khoái tầm ba mươi tuổi, xem là bổ đầu, mặt lạnh giọng băng: “Ai là Tần Niệm?”
Cảnh tượng quen thuộc tái diễn.
Tần Niệm bình thản đáp: “Là . Các vị tìm việc gì?”
“Tần Niệm, tối qua ngươi tình nghi sát nhân, Huyện lệnh đại nhân hạ lệnh bắt giữ ngươi, hãy theo chúng một chuyến.”
Tần Niệm giật : “Ta tình nghi sát nhân? Sát hại ai?”
Tần Niệm thầm đoán là Trương viên ngoại, nhưng nàng thể tự , nếu sẽ bất lợi cho nàng.
“Bớt lời vô ích, tới nha môn tự khắc sẽ rõ.”
Cảnh Trấn Giang chắn Tần Niệm: “Các ngươi gì ? Nàng chỉ là một cô nương nhỏ bé, thể bao nhiêu sức lực, tình nghi sát nhân?”
Cảnh Thiên và Cảnh Địa cũng bước , bên cạnh Cảnh Trấn Giang, dáng vẻ như liều mạng. Diệp Mai Tử và Lý Bà Tử đều chạy .
Lý Bà Tử : “ là họa từ trời rơi xuống, tiểu Niệm nhà đang yên ở nhà, tình nghi sát nhân?”
Bổ đầu : “Lão bà tử, hiện tại Tần Niệm quả thật đang yên ở nhà, nhưng tối qua nàng yên ở nhà ? Có tố giác, tận mắt thấy Tần Niệm g.i.ế.c , g.i.ế.c xong liền bỏ trốn. Mau theo chúng một chuyến, nếu nàng g.i.ế.c , Huyện lệnh đại nhân tự nhiên sẽ trả công đạo cho nàng. Nếu quả thật g.i.ế.c , chống cự là vô dụng, kẻ bắt thể g.i.ế.c cần hỏi.”
Tần Niệm thấy , vội vàng khuyên can nhà: “Đừng hoảng sợ! Hãy nhớ , chẳng vẫn bình an trở về ? Ta sẽ theo bọn họ một chuyến, cứ yên tâm, ai thể vu oan cho .”
Ánh mắt Tần Niệm dừng mặt Lý Bà Tử: “Ngoại bà, tuyệt đối giữ bình tĩnh, hiểu ý chứ?”
Lý Bà Tử đương nhiên hiểu, thật sự , tiểu Niệm nhà bà chỉ cần biến mất một cái, sẽ ai thấy nàng. Nghĩ đến điều , lòng bà yên tâm.
Tần Niệm Cảnh Trấn Giang: “Đại bá, cứ dẫn nhà việc, cần bận tâm về , cũng đừng đến cửa nha môn. Người tin tưởng , sẽ gặp chuyện gì .”
Cảnh Trấn Giang Tần Niệm, thấy nàng vô cùng trấn tĩnh, hề sợ hãi, nghĩ đến , nghĩ đến Huyền Vương cứu Tần Niệm. Lần thể cứu, nhất định cũng thể. Lòng bỗng cơ sở, trầm giọng : “Cứ yên tâm, nhà sẽ .”
“Đại bá nương, xin giúp chăm sóc ngoại bà.”
Tần Niệm xong, với bổ đầu: “Đi thôi, sẽ theo các vị một chuyến.”
Tần Niệm , bổ khoái , cứ thế thẳng tiến về huyện thành.
Tần Niệm "quen thuộc đường lối về" bước lên công đường, tấm biển lớn "Minh Kính Cao Huyền" vẫn còn treo đó. Hai bên công đường, bảng "Túc Tĩnh" và "Hồi Bị" vẫn còn.
Khác với , vị Huyện lệnh đang nghiêm chỉnh giữa công đường bằng một khác. Vị Huyện lệnh còn trẻ, chỉ mới ba mươi tuổi. Hắn họ Văn, tên là Văn Tinh Lan.
Tần Niệm quỳ xuống, giọng thanh thoát: “Dân nữ Tần Niệm, bái kiến Huyện lệnh đại nhân.”
Các nha dịch hai bên tay cầm thủy hỏa côn, đồng thanh hô lớn: Uy—— Võ——
Vẫn là một màn thị uy .