Mang theo Không Gian xuyên cổ đại, mở đầu đạp đổ cha mẹ ác tâm - Chương 101: Cây Cỏ kia đến rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-15 22:54:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5Akgnlo252

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Niệm gật đầu, tỏ vẻ nàng hiểu.

 

Một chuyện, khác an ủi thực sự chẳng tác dụng gì, nhất định tự nghĩ thông suốt mới .

 

Tần Niệm mang linh hồn hiện đại, nàng hiểu Cảnh Phong nhà Cảnh Trấn Lan giăng bẫy.

 

Nếu đặt xã hội hiện đại, chuyện căn bản thể thành lập, cũng chẳng chỗ .

 

Mặc kệ Đường Tiểu Mỹ ầm ĩ thế nào, chỉ cần đuổi ngoài là xong. Cho dù nàng kiện tòa, vụ kiện cũng chắc chắn thất bại.

 

ở cổ đại, điều đó là thể. Bất kể lý do gì, nam nữ đồng sàng cộng chẩm, cô gái chỉ hai con đường.

 

Một là gả cho nam nhân , hai là kết thúc sinh mệnh của chính .

 

Đường Tiểu Mỹ như , rõ ràng để kết thúc mạng sống, nàng gả cho Cảnh Phong.

 

Nếu Cảnh Phong cưới Đường Tiểu Mỹ, sẽ đời chỉ trích, thế tục ruồng bỏ.

 

Trong xã hội phong kiến nơi danh tiết của nữ tử lớn hơn trời, nếu Đường Tiểu Mỹ thực sự tố cáo lên quan phủ, Cảnh Phong sẽ phán tội, buộc cưới nàng .

 

Điểm , Tần Niệm hiểu rõ, nhưng bảo nàng hề bồn chồn thì thể.

 

Giữa nàng và Cảnh Phong, dung chứa nổi Đường Tiểu Mỹ, điều Cảnh Phong rõ, mà nàng càng rõ hơn.

 

Chính vì rõ, nên trong lòng nàng cũng chút mê mang, mới .

 

Bận rộn một hồi, mấy bàn khách cuối cùng cũng rời . Khi họ dùng bữa trưa, quá giờ Mùi ( hơn 1 giờ chiều).

 

Chẳng còn cách nào khác, những mở quán ăn đều như , khách khứa hết, hoặc phần lớn, mới thời gian thức ăn riêng, ăn cơm.

 

Tần Niệm mới bưng bát cơm lên, thấy gọi nàng từ bên ngoài.

 

“Tiểu Niệm, Tiểu Niệm ở nhà ?”

 

Giọng chút quen thuộc.

 

Tần Niệm chớp chớp mắt, đang cố gắng nhớ xem giọng là của ai, thì Lý Bà Tử lên tiếng: “Là cây cỏ nhà họ Tần.

 

Nàng đến đây gì? Lại gây chuyện ? Sao như âm hồn tan ?”

 

Lý Bà Tử luôn gọi con dâu của Lý Đại Hoa là Triệu Tiểu Thảo bằng cái tên ‘cây cỏ ’, miệng lẩm bẩm.

 

Nghe bà nhắc nhở, Tần Niệm nhớ , giọng chẳng là Triệu Tiểu Thảo ?

 

Tần Niệm đặt bát cơm xuống ngoài, Lý Bà Tử cũng vội vàng đặt bát cơm xuống theo.

 

Không nhà họ Tần đến mấy , bà sợ Tiểu Niệm của bà sẽ thiệt thòi.

 

Đôi đũa tay Cảnh Thiên dừng một chút, ý nghĩ đầu tiên của là nên xem . nghĩ, cứ ngóng động tĩnh .

 

Vạn nhất Triệu Tiểu Thảo chỉ đến một để xin Tần Niệm đồ vật, ngoài khi nàng chịu .

 

Nếu nhà họ Tần đến nhiều , sắp đ.á.n.h , tay cũng muộn.

 

Có Lý Bà Tử cùng, Tần Niệm khó mà chịu thiệt lớn .

 

Đã lâu gặp, sắc mặt Triệu Tiểu Thảo trắng bệch, trông mệt mỏi, nàng ở đầu đường, ánh mắt chằm chằm Tần Niệm bước khỏi quán đồ hầm.

 

Tần Niệm chút thiện cảm nào với bất kỳ ai trong nhà họ Tần. Những , nhà họ Tần đến tìm nàng là để bắt nàng về bán.

 

Sau là để đòi đồ, hoặc đòi bạc.

 

Bị từ chối, cách một thời gian đến. Cứ như thể thời gian đó thể khiến khác quên những chuyện xảy . là cố chấp.

 

Người thường , cần mặt mũi, cây cần lớp vỏ, nhà họ Tần chẳng thứ gì?

 

Trong mắt Tần Niệm dâng lên một tầng chán ghét, vì chán ghét nên càng thêm lạnh lẽo.

 

“Triệu Tiểu Thảo, ngươi tìm gì? Có chuyện gì thì nhanh , việc cả buổi sáng, cơm trưa còn ăn nữa.”

 

Triệu Tiểu Thảo Tần Niệm ưa , nàng cúi đầu, nhỏ:

 

“Tiểu Niệm, quả hồng của , cái dâu tây đó, cho xin vài quả ăn , thực sự thèm lắm.”

 

Quả nhiên là vì miếng ăn, mở miệng đòi hỏi. Lần cả nhà kéo đến, thì một .

 

Tần Niệm lạnh: “Triệu Tiểu Thảo, nhà trồng trọt của kẻ khác phóng một mồi lửa thiêu rụi từ Tết, chỉ còn ngói vụn tường đổ.

 

Không còn nửa quả dâu tây nào, lấy gì mà cho ngươi?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-xuyen-co-dai-mo-dau-dap-do-cha-me-ac-tam/chuong-101-cay-co-kia-den-roi.html.]

Lý Bà Tử tiếp lời:

 

“Cây cỏ , ngươi đến đây là để nhạo chúng ? Nếu thật là , ngươi quả là tự chuốc lấy nhục.

 

Mái hiên cháy hết, nhưng lòng chúng cháy c.h.ế.t, chúng vẫn sẽ tiếp tục trồng dâu tây.

 

Ngươi ăn, qua vài tháng nữa cầm tiền đến mua, sẽ bán rẻ cho ngươi, còn bây giờ thật sự còn gì.”

 

Triệu Tiểu Thảo lắc đầu, mặt đỏ lên:

 

“Ngoại bà, thai , miệng đặc biệt khô và đắng, chỉ ăn chút đồ ngọt thôi.”

 

Từ khi nhận lương thực cứu tế, mấy miệng ăn nhà họ Tần coi như thể sống sót.

 

Tần Đạc rốt cuộc còn trẻ, trong bụng chút đồ ăn, thể liền hoạt bát trở . Hắn thường xuyên tuần tra “lãnh thổ” độc quyền của và tùy tiện gieo giống.

 

Triệu Tiểu Thảo nhanh chóng mang thai, nàng ngày nào cũng than miệng đắng, ăn đồ ngọt.

 

Tần Bà Tử bĩu môi:

 

“Ngươi chẳng qua là m.a.n.g t.h.a.i một đứa trẻ, nương nương trong cung, còn đòi ăn ngọt? Lấy đồ ngọt cho ngươi ăn?”

 

Lý Đại Hoa tài cán gì khác, nhưng giỏi việc ức h.i.ế.p và còn mê tín.

 

Nàng với Triệu Tiểu Thảo:

 

“Trai thèm chua, gái thèm cay, ngươi phép ăn cay, ngay cả nghĩ cũng nghĩ, nghĩ đến đồ chua, ngày nào cũng nghĩ.”

 

Nói xong, nàng thò tay vại dưa cải muối chua, lấy một cây dưa cải màu đen đưa cho Triệu Tiểu Thảo.

 

“Cắt lấy cái lõi dưa cải muối chua mà ăn , mỗi ngày uống thêm chút nước dưa cải, chắc chắn sinh con trai.”

 

Quả thực là vô tri đến mức .

 

Triệu Tiểu Thảo còn tin điều , ngày nào cũng nén cơn buồn nôn, thò tay vại lấy dưa cải, cắt lõi ăn.

 

Thỉnh thoảng cũng bịt mũi uống vài ngụm nước dưa cải muối chua, thường xuyên nôn ọe, chỉ thể cố gắng nhịn.

 

Chiều vài ngày , nàng cúi thò tay vại lấy dưa cải định cắt lõi ăn, mùi nước dưa cải hun lên, nhớ mùi vị của nước dưa cải, cảm giác buồn nôn ập đến.

 

Không chịu nổi nữa, “Oa” một tiếng, nàng nôn thốc nôn tháo, nôn hết trong vại dưa cải.

 

May mắn là trong phòng ai, Triệu Tiểu Thảo vội vàng thò tay vại dưa cải, khuấy mạnh vài cái.

 

Không thể để Tần Bà Tử và Lý Đại Hoa phát hiện, nếu sẽ mắng chửi.

 

Từ hôm đó trở , Triệu Tiểu Thảo bao giờ ăn lõi dưa cải muối chua nữa, nước dưa cải càng uống nửa ngụm.

 

Vì chuyện , nàng còn Lý Đại Hoa tát cho hai cái, nhưng nàng thà chịu đòn, cũng kiên quyết là uống nổi.

 

Tối hôm qua giường, Triệu Tiểu Thảo nài nỉ Tần Đạc: “Ta m.a.n.g t.h.a.i con của , chỉ ăn chút đồ ngọt, nghĩ cách mua cho vài viên kẹo .”

 

Tần Đạc trầm mặc một lúc lâu, mới lên tiếng:

 

“Nhà nghèo thế nào, nàng , thì mua kẹo cho nàng lắm, nhưng chẳng lấy một đồng tiền.”

 

Dừng một chút, : “Hay là thế , nàng đến chỗ Tần Niệm, xin nàng vài quả hồng ăn .

 

Nàng là đủ , quả đó ngọt, ngay cả nãi nãi chúng cũng nhớ mãi quên thứ quả .

 

Nàng cứ là lúc m.a.n.g t.h.a.i thèm ăn, Tần Niệm nhất định sẽ cho nàng.”

 

Bọn họ hề vườn dâu tây của Tần Niệm đốt cháy.

 

Triệu Tiểu Thảo , thấy đó là một cách, ăn cơm trưa xong, liền đến chỗ Tần Niệm để xin quả hồng ăn.

 

Lý Bà Tử nàng mang thai, lập tức ngẩn . Miệng bà tuy cay nghiệt, nhưng rốt cuộc là đức hạnh, nên mắng Triệu Tiểu Thảo.

 

“Trai thèm chua, gái thèm cay, ngươi thèm ăn ngọt, là m.a.n.g t.h.a.i cái gì đây?”

 

Ánh mắt Tần Niệm theo bản năng lướt qua bụng Triệu Tiểu Thảo, Triệu Tiểu Thảo nhạy cảm bắt ánh đó.

 

Nàng ngượng ngùng: “Mới hai tháng, còn . Ta , qua tháng thứ ba, sẽ còn thèm ăn nữa.”

 

Lý Bà Tử : “Tiểu Niệm gạt ngươi , dâu tây cháy hết, còn sót một quả nào. Chính ngươi thể thấy, nhà trồng trọt bên , mặt và mái hiên đều cháy rụi.

 

Tường gạch xanh cũng cháy đen. Không cho ngươi, nhưng dâu tây và rau củ bên trong còn nữa? Không , ngươi về thôi.

 

Bảo Tần Đạc mua thứ gì khác cho ngươi ăn.”

 

Loading...