Dùng xong bữa trưa, Đỗ Nhược cùng Sở Vân Châu thong thả dạo quanh trấn thêm một hồi. Trời dần ngả chiều, hai ghé thêm vài cửa hàng, mua thêm mấy chiếc chai lọ, đó mới về. Lúc , xe chỉ hai , lúc về thì chất đầy hàng hóa, thậm chí cả mép xe cũng treo thức ăn. Dù , Sở Vân Châu vẫn để dành một chỗ bên cạnh, trải sẵn một tấm chăn để nếu vợ buồn ngủ thì thể nghỉ.
Thế nhưng, Đỗ Nhược tâm trạng ngủ. Nàng đang tính cách đưa những con d.a.o trong gian ngoài một cách tự nhiên. Khi xe chạy ngang qua một khu rừng nhỏ, thấy xung quanh vắng vẻ, nàng liền lén lấy một con thỏ từ trong gian, thừa lúc Sở Vân Châu đang chăm chú đánh xe, nhẹ tay ném con thỏ rừng qua cửa sổ.
Con thỏ ném lớp tuyết dày, hoảng hốt vì từ nơi xuân sắc bốn mùa chuyển sang băng giá, liền hốt hoảng nhảy phốc trong rừng. Ngay khoảnh khắc đó, một bóng từ trong rừng bỗng lao như tia chớp. Sở Vân Châu lập tức phát hiện, kịp dừng xe, liền tung đuổi theo chút do dự.
“Vợ, nàng chờ ở đây! Đừng chạy lung tung!” Tiếng vọng phía , mang theo chút gấp gáp và lo lắng.
Đỗ Nhược theo bóng lưng của phu quân, khẽ : “Người phản ứng cũng nhanh đấy.” Nàng vội ghìm dây cương, dừng xe nhanh chóng theo . “Sao thể ? Ta còn việc quan trọng hơn cơ mà.”
Trong lúc Sở Vân Châu đang mải đuổi theo con thỏ, Đỗ Nhược tranh thủ một đoạn, chọn một gốc cây lớn ven đường chắc chắn sẽ qua khi , đào một hố nhỏ chôn sẵn một túi d.a.o bên trong. Phía còn cố ý để lộ một vỏ kiếm nhỏ, để dễ gây chú ý.
Con thỏ khi chạy một đoạn mệt, chui bụi tuyết nghỉ. Sở Vân Châu cuối cùng cũng bắt nó, mặt đổi sắc, thở vẫn vững vàng. Chàng hớn hở giơ con thỏ lên gọi to: “Vợ ơi, xem bắt gì !”
Đỗ Nhược híp mắt, vẻ kinh ngạc: “A! Là thỏ ? Ta còn tưởng là cáo cơ chứ!”
Sở Vân Châu đắc ý, về bước ngang qua gốc cây lớn , bất ngờ vấp vật gì cứng lớp tuyết, ngã bổ nhào. Con thỏ tuột khỏi tay , vùng chạy.
“Cẩn thận!” Đỗ Nhược hét lên.
“Không !” Chàng bật dậy ngay, đuổi theo tóm con thỏ. cũng lấy lạ, cú ngã rõ ràng vấp gì đó. Nhìn kỹ, thấy lớp tuyết thứ gì nhô lên, bới , phát hiện một túi vải chứa mấy con d.a.o găm sáng loáng.
“Sao d.a.o ở đây?” lẩm bẩm.
Lúc Đỗ Nhược cũng chạy tới, giả bộ ngạc nhiên: “Ơ, d.a.o ở chỗ ? Ai để nhỉ?” Nét mặt nàng như mà nhịn.
Sở Vân Châu cau mày. Nơi vốn chẳng thổ phỉ binh lính qua . Dao găm như thế vứt ở đây? Chàng đưa con thỏ cho vợ : “Nàng về xe . Ta sẽ giấu mấy con d.a.o .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-78-cai-gi-dao-duoc-thi-la-cua-nguoi.html.]
Đỗ Nhược xong suýt chút nữa thì nghẹn. Nàng thầm nghĩ: “Giấu ? Giấu ? Nếu còn dám dùng thì uổng công bày mưu sắp đặt.”
Nàng vội : “Giấu gì? Cái gì chúng đào thì là của chúng ! Trên d.a.o cũng tên , chẳng lẽ sợ chủ nhân đến đòi?”
Sở Vân Châu gật đầu: “Cũng .” Chàng cầm d.a.o lên xem, quả nhiên dấu hiệu gì, đành quấn trong vạt áo đem về.
Trời nhá nhem tối khi họ về đến nhà. Đỗ Nhược đem con thỏ sang nhà cũ, kể với chồng là nhặt đường. Sau đó cả hai phu thê cùng khuân đồ nhà. Thóc mang cất phòng phía tây, nơi đặt vài cái tủ, đủ để chứa tạm.
Gà Mái Leo Núi
Sở Vân Châu vội vã mang xe trả cho nhà họ Triệu, còn Đỗ Nhược thì bếp chuẩn bữa tối. Món thịt kho hồi trưa quá mặn, nên nàng nấu một nồi cháo bí đỏ ăn kèm thức ăn còn dư từ hôm .
Sau bữa cơm, thấy mấy con d.a.o găm sáng loáng đặt mặt đất, Sở Vân Châu ngẫm nghĩ: “Mình nên lời vợ, tranh thủ còn ở nhà đào cái hầm cất đồ. Chẳng may ai trông coi, trộm thì ?”
Chàng liền hỏi: “Vợ , là đào cái hầm ? Nàng thấy nên đào chỗ nào?”
Đỗ Nhược gật đầu: “Được, đào hầm thì ! Phòng bên trống, ở, đào ở đó là hợp.”
Sở Vân Châu đồng ý. Chàng định mở thêm một lối thông giữa hai phòng cho tiện. Nghĩ , lập tức vác xẻng sang phòng bên cạnh.
Trong khi đó, Đỗ Nhược ở trong bếp hấp thịt khô để hôm ăn. Một lát , chợt tiếng gọi vọng : “Vợ, mau tới đây!”
Nàng đặt nồi xuống, bước sang cánh phía tây. Chỉ thấy phía hai chiếc tủ lớn một đống đất mới đào, còn một nửa Sở Vân Châu thò từ trong đó.
“Có chuyện gì ?” nàng hỏi.
Sở Vân Châu đáp: “Nàng mau tới xem. Ta mới đào vài nhát thì thấy đá bậc như thềm xuống. Kỳ lạ lắm.”
Nghe , Đỗ Nhược cầm đèn dầu bước tới, quả nhiên thấy chân là những bậc đá cũ kỹ, như thể dẫn xuống một nơi sâu thẳm nào đó.