Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 70: Phong bao lì xì

Cập nhật lúc: 2025-08-13 01:16:10
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Nhược cũng gói những phong bao lì xì giống cho bọn trẻ. Nghĩ rằng bọn trẻ còn nhỏ và thể tự sử dụng tiền, nàng quyết định tặng chúng một món quà đặc biệt – một hạt lạc bạc mười gram cho mỗi đứa trẻ. Những hạt lạc bạc Đỗ Nhược tìm thấy trong một cửa hàng trang sức do Trung Hoa điều hành ở tận thế. Khi , một năm ngày thế giới sụp đổ, nàng ngoài tìm lương thực, tình cờ ngang qua cửa hiệu cướp phá. Trang sức kệ đều còn, nhưng nàng tò mò bước , ngờ trong phòng trong còn vài két sắt mở. Nàng thử nhiều cách để mở, két đựng tiền giấy vô dụng, két đầy đồ quý giá – kim cương, vàng bạc, ngọc thạch, và cả những hạt lạc vàng, hạt dưa vàng, đậu phộng bạc, hạt dưa bạc xếp đầy một góc. Những thứ đó, nàng đều đem về cất giữ trong gian biệt thự của .

Đỗ Nhược thấy những hạt đậu phộng bạc nhỏ xinh, đáng yêu, mang ý nghĩa cát tường nên giữ để tặng cho trẻ nhỏ. Khi Lý Tử Vũ thấy đậu phộng bạc, liền hớn hở chạy đến khoe với mẫu , trong khi Sở Vân Châu thì ngẩn tự hỏi: “Vợ mua những thứ từ bao giờ? Sao từng thấy qua? Chẳng lẽ cũng lấy từ trong giày ?” Nghĩ , ánh mắt khỏi liếc xuống đôi giày thêu vải mềm của vợ, càng càng nghi hoặc.

Chàng phát hiện rằng vợ dường như hai mặt – dịu dàng, tinh tế, đáng yêu, nhưng cũng là từng g.i.ế.c heo rừng, đấu hổ dữ. Sống chung lâu như , mới nhận bản vẫn thể hiểu hết nàng. Đỗ Nhược thấy cứ đăm đăm, liền hỏi: “Sao ? Nhìn gì?”

Sở Vân Châu giật hồn, lập tức rót một bát đưa tới cho nàng. Trong gian bếp, Mạnh thị cùng con dâu Trịnh thị đang chằm chằm hạt đậu phộng bạc trong tay con trai và cháu nội, thần sắc kinh ngạc. Một vật nhỏ như mà tinh xảo vô cùng, còn là bạc thật, khiến các nàng khỏi cảm thấy lo lắng. Trịnh thị nhíu mày: “Mẹ, bao lì xì tỷ tặng quý giá quá. Tử Vũ thể nhận đồ đắt như ?”

Mạnh thị cũng gật đầu, thở dài: “Thứ ít nhất cũng chỉ nhà khá giả mới tặng dịp năm mới, nào dám nhận.” Mẫu tử hai thương nghị một lát, cùng phòng trong, cẩn thận : “Nhược Nhi , thứ quý giá quá, chúng thể nhận, con giữ dùng thì hơn.” Trịnh thị cũng gật đầu tiếp lời: “Tỷ tỷ, chúng cảm kích tấm lòng của tỷ, nhưng bọn trẻ còn nhỏ, thực chẳng cần mấy vật .”

Đỗ Nhược bật , giọng nhẹ nhàng: “Chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt, gì quý giá mà các lo nghĩ nhiều ? Ta yêu quý Tử Vũ, đây là bao lì xì và quà gặp mặt đầu năm của tặng nó.” Nàng cầm tay Mạnh thị, dịu dàng tiếp: “Sau chúng đều là một nhà, cần gì khách khí? Chỉ cần cả nhà vui vẻ là .”

Gà Mái Leo Núi

Mạnh thị xong, trong lòng ấm áp, còn gì nữa. Lý Phú Quý và con trai cũng về giờ . Mọi uống trò chuyện, lát cơm nước cũng chuẩn xong, cả nhà quây quần bên giường đất, cùng ăn uống, chuyện trò rôm rả.

Sở Vân Châu liên tục gắp thức ăn cho Đỗ Nhược, ánh mắt dịu dàng như nước: “Nương tử , gà mẫu nấu ngon lắm, ăn nhiều một chút.” Mạnh thị cũng gắp đùi gà bỏ bát con gái: “Con gái, ăn , gầy quá .” Trịnh thị kém, cũng gắp miếng thịt cho nàng: “Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn nhiều .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-70-phong-bao-li-xi.html.]

Thấy gắp đầy thức ăn, Đỗ Nhược vội vàng che bát: “Đủ , cũng ăn , đừng chỉ chăm .” Lý Phú Quý gắp một đũa rau bỏ bát Trịnh thị: “Nương tử, nàng cũng ăn nhiều một chút.” Đỗ Nhược , gắp nửa phần thức ăn trong bát đưa qua bát Sở Vân Châu: “Thiếp ăn hết, ăn giúp .”

Sở Vân Châu như thưởng thức món ngon hiếm , vui vẻ ăn hết chỗ vợ gắp. Nhìn đôi phu thê trẻ hòa thuận yêu thương, Mạnh thị gật đầu hài lòng. Chi thứ hai nhà họ Sở nào cũng hiền lành chất phác, cuộc sống tuy dư dả nhưng đầy ắp tình cảm. Nàng thấy con gái đỡ đầu gả đây là lựa chọn sáng suốt, ít nhất chịu uất ức về .

Mạnh thị nghiêm túc dặn dò: “Vân Châu, con đối đãi Nhược Nhi thật . Nếu , đừng trách khách khí.” Sở Vân Châu gật đầu chắc nịch: “Mẹ yên tâm, Nhược Nhi là bảo bối của con, con sẽ để nàng chịu thiệt.”

Đỗ Nhược , mắt cũng ánh lên vẻ cảm kích. Mặc dù chỉ là đỡ đầu, nhưng tình cảm Mạnh thị dành cho nàng chẳng khác gì mẫu ruột. Trưởng thôn và Lý Phú Quý gì, chỉ . Với họ, Sở Vân Châu là đứa nhỏ trưởng thành bên , tính cách thế nào quá rõ, cần nhiều.

Trời tối, phu thê trẻ từ biệt trở về. Sau khi rửa mặt, Đỗ Nhược giường, đầu óc vẫn quẩn quanh chuyện ban ngày. Nhớ tới ánh mắt đáng ghê tởm , trong bụng nàng trào dâng một ngọn lửa giận. Nàng là bao giờ để mối hận qua đêm. Tuy tay ngay lúc đó, nhưng đêm nay nàng nhất định cho rõ.

Sở Vân Châu y phục xong, bước thấy vợ vẫn ngủ, liền nhẹ nhàng hỏi: “Nương tử, còn thức? Có trong lòng điều lo lắng?”

Đỗ Nhược lắc đầu , cố gắng trấn an: “Không gì, chỉ là buồn ngủ thôi.” Chàng bước tới bên giường, xuống, vén mái tóc rối trán nàng, giọng dịu dàng: “Ngủ ! Trễ đó.”

Thấy phu quân ngủ say, Đỗ Nhược rón rén rời khỏi giường, mặc áo , pha hai bát nước đường. Một bát đưa cho chồng: “Uống chút đồ ngọt , tối nay uống rượu, bụng chắc dễ chịu.” Sở Vân Châu tưởng nàng quan tâm, lòng ấm áp như đổ mật, chút nghi ngờ uống cạn.

Trong lòng Đỗ Nhược thầm lạnh. Sau khi cất bát, nàng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay chồng, đẩy cửa , lặng lẽ bước ngoài màn đêm yên tĩnh.

Loading...