Sở Vân Châu theo sát lưng Đỗ Nhược bước về chỗ xe la, trong lòng vẫn còn ngổn ngang trăm mối. Từ đến nay, trong mắt , thê tử dịu dàng như thỏ, tính tình nhu hòa tranh với đời. Vậy mà hôm nay, khi đối mặt với năm trăm lượng bạc trắng, nàng vẫn ung dung như chẳng gì, chẳng chút biến sắc, khiến bỗng thấy thê tử chẳng khác gì một vị thương nhân từng trải, dường như quen với chuyện từ lâu.
Thấy nàng chậm, cũng thong thả theo , từng bước rời.
“Tam ca, Tam tẩu về !” – Sở Vân Bạch reo lên khi thấy hai . Hắn phấn khích đến độ nhảy cẫng lên, nếu do xe la chất đầy đồ, chắc chạy nghênh đón từ lâu.
Sở Vân Hoà tò mò hỏi: “Có chuyện gì ? Tứ Tam ca nấu ăn trong hiệu thuốc thật ?”
Nghe , Sở Vân Châu nghiêm túc đáp: “Đại ca, chuyện dài lắm, ngoài . Giờ tiện ở đây, thôi!”
Chàng nhanh nhẹn đỡ Đỗ Nhược lên xe, thúc ngựa giục khởi hành.
Sở Vân Hòa thấy Tam vẻ gấp, liền hỏi nhiều, chỉ gật đầu: “Được , thôi.”
Trên đường, Sở Vân Châu nắm lấy tay Đỗ Nhược, giọng trầm ấm: “Vợ , hôm nay với nàng kiếm bạc . Chút nữa chợ, mua gì cứ mua, đừng lo tốn kém.”
Đỗ Nhược thì khẽ, trong lòng thấy ấm áp. Nàng khách sáo, bạc là do hai phu thê cùng , tiêu chút cũng gì đáng ngại.
Hai lặng lẽ nắm tay . Tay to và ấm, tay nàng nhỏ mềm mại. Cảm giác khiến Đỗ Nhược bất giác buông.
“Đại ca, ghé chợ một chút .” – Sở Vân Châu vọng lên.
Được lời, xe la chuyển hướng, nhanh chóng đưa cả đoàn đến khu chợ đông đúc. Trước tiên, họ ghé hiệu Thần Y – cửa hàng vải vóc và quần áo nổi tiếng trong vùng. Đỗ Nhược chút do dự mua cho mỗi trong nhà hai bộ quần áo bông mới, chất vải , đường may tinh xảo.
Sở Vân Châu và Sở Vân Bạch phiên khiêng từng kiện hàng chất lên xe. Hơn hai mươi bộ quần áo bông chất thành đống, chật ních nửa xe.
Sở Vân Hòa mà tim đập thình thịch, cảm thấy Tam và tam nương tiêu bạc chớp mắt. Cô nương nhỏ nhắn chẳng giống tiểu nương tử mới về dâu chút nào, cứ như một vị phú hộ đến mua đồ Tết.
Mua xong quần áo, họ tiếp tục sang các quầy thịt. Lúc đầu Đỗ Nhược định mua thịt, nhưng ngang quầy, thấy thịt heo tươi rói, mỡ màng, mùi thơm ngào ngạt, liền nhịn mua ngay nửa con heo. Còn gom thêm mỡ heo, tim gan và cả ít xương để nấu canh. Người bán thấy họ rộng rãi, còn tặng thêm mấy món bán .
Sau đó nàng ghé tiệm ngũ cốc, mua vài bao gạo trắng, đậu xanh, đậu đỏ, kê vàng… tất cả đều là loại ngon nhất. Có thứ để ăn Tết, cũng thể dành phòng khi cần.
Sở Vân Bạch bưng đồ, ríu rít kể chuyện, mặt mày hớn hở như mở hội. Hắn từng thấy ai chợ mà mua sắm rôm rả như . Càng càng thấy Tam tẩu thật khác , mạnh mẽ, quyết đoán và tính toán.
Đỗ Nhược chọn mua từng món cẩn thận, món nào cũng nhắm đến mục tiêu chuẩn chu cho năm mới. Trong lòng nàng, cái Tết đầu tiên khi về dâu, thể xuề xòa. Những đứa nhỏ trong nhà xanh xao gầy yếu, tẩm bổ để chúng lớn lên khỏe mạnh.
Sở Vân Châu bên nàng, thấy vợ nhiều hơn bình thường, ánh mắt long lanh đầy niềm vui, trong lòng cũng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Chàng , chỉ âm thầm nắm tay nàng thật chặt.
Đến khu bán ngựa và xe ngựa, Sở Vân Châu ghé tai hỏi nhỏ: “Vợ , thấy trong nhà thiếu một chiếc xe ngựa . Hôm nay bạc, nàng mua một chiếc ?”
Câu hỏi khiến Sở Vân Hoà và Sở Vân Bạch trợn mắt. Mua ngựa? Mua xe ngựa? Tẩu tử tính mua cả xe ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-60-mua-mang-boi-thu.html.]
Sở Vân Hoà do dự khuyên: “Tam , việc lớn, cần hỏi phụ mẫu ?”
Đỗ Nhược thì suy nghĩ nhanh, nàng mùa đông mua ngựa là chuyện tốn kém, cỏ, nuôi bằng thóc lúa, quá phí phạm. Thêm nữa, bà Sở chắc chắn sẽ thích. Nàng bèn khẽ lắc đầu: “Thôi, đợi xuân sang tính.”
Sở Vân Châu thì gật đầu luôn: “Nghe nàng.”
Sở Vân Bạch tiếc nuối: “Chờ xuân tới xem ngựa, cũng muộn.”
Sau khi mua sắm Tết xong, cả đoàn lên xe trở về. Trên đường khỏi thành, bất ngờ gặp một xe ngựa từ hướng đối diện tới. Sở Vân Hòa nhận quen liền gọi lớn: “Phú Quý ca!”
Sở Vân Châu vén rèm , thì là Lý Phú Quý – trưởng bên ngoại của vợ . Chàng lập tức gọi một tiếng thiết: “Đại ca.”
Trước vẫn gọi là “Phú Quý ca”, giờ nhận thích, chẳng tiện gọi trống nữa.
Lý Phú Quý cũng nhận họ, đáp: “Sở , Vân Châu, Tư .”
Đứa trẻ trong xe cũng ló đầu : “Thúc Sở,Sở Vân Châu!”
Sở Vân Châu gọi “thúc” mà lòng mềm nhũn, liền hứa: “Về tới nhà, thúc quà ngon cho con.”
Đỗ Nhược tiếng liền vén rèm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Trịnh thị – vợ của Lý Phú Quý – từ xe đối diện. Hai cùng khẽ gật đầu mỉm thiện.
Sở Vân Châu giới thiệu: “Vợ, đây là Đại ca, Đại tẩu và cháu trai của nàng đó.”
Đỗ Nhược vốn đỡ đầu kể qua về gia đình bên ngoại, trong lòng vẫn mong ngày gặp , nay bất ngờ hội ngộ, khỏi xúc động. Nàng mỉm ngọt ngào: “Đại ca…”
Lý Phú Quý vui vẻ bước xuống xe ngựa, về phía nàng: “Tỷ, tỷ chính là mà cha nhắc mãi trong thư, vẫn từng gặp mặt!”
“Đệ!” – Đỗ Nhược vui mừng đáp lời, xúc động nên lời.
Lý Phú Quý kéo vợ xuống xe: “Nàng, đến đây, đây là tỷ tỷ mà luôn nhắc đến đó.”
Trịnh thị dịu dàng nắm tay nàng: “Hôm qua thư của phụ , đang tính về nhà chào hỏi tỷ, ai ngờ gặp ở đây. Hay là chúng cùng một xe, trò chuyện?”
Một cái đầu nhỏ từ lưng Trịnh thị ló : “Cô ơi, cháu tên là Lý Tử Ngọc.”
Đỗ Nhược dịu dàng xoa đầu : “Cô bà nội nhắc về con. Bà con học ở học viện .”
Lý Tử Ngọc hớn hở: “Vâng, năm nay con mới học viện đó!”
Mọi trò chuyện rôm rả ngay cổng thành, lính canh qua tấp nập, sợ gây phiền hà, Lý Phú Quý vội giục: “Thôi, lên xe , chúng chuyện.”
Gà Mái Leo Núi
Thế là cả đoàn cùng lên xe, rời khỏi thành, thẳng đường trở về trấn Ngọc Sơn, trong lòng mỗi đều tràn đầy ấm áp và niềm mong chờ.