Nhắc đến chuyện xe la, Đỗ Nhược bỗng nhớ một chuyện trọng yếu, liền : “Phu quân, thấy xe la tiện cho hai nhà cùng dùng. Hay là chúng bán phần của cho nhà họ Triệu, bạc thì mua xe ngựa, chẳng hơn ?”
Sở Vân Châu ngẩn : “Sao nàng ? Trong thôn nhiều nhà cùng nuôi một con bò con la là chuyện bình thường, xưa nay vẫn thế, cũng chẳng thấy gì .”
Thật , Đỗ Nhược chỉ thấy la chậm, tính tình bướng bỉnh, nàng chẳng mấy hảo cảm. Hơn nữa, nàng nhớ trong gian của ngựa. Sau mạt thế, trong lúc tìm lương thực, nàng từng phát hiện một trang trại ngựa, những con ngựa may mắn sống sót vì tang thi tấn công. Nàng đưa sáu con trở về trang trại của , thả chúng đồng cỏ, vì bận rộn nên chăm sóc thêm. Bây giờ, nghĩ đến đám thỏ cũng còn trong đó, hẳn đám ngựa cũng vẫn còn, chỉ cần dành thời gian tìm là . Nếu tìm thấy ngựa, thể tiết kiệm ít bạc.
Thấy Sở Vân Châu còn đang nghi hoặc, nàng liền giải thích: “Tết qua là mùa vụ. Nếu phụ mẫu cần dùng, thêm bên nhà thúc Triệu cũng đụng chuyện đồng áng, tới lui dễ sinh bất hòa. Thiếp vì một con la mà tình ảnh hưởng.”
Sở Vân Châu trầm ngâm một lúc, cảm thấy lời thê tử cũng lý. Việc ruộng chẳng thể xong trong một hai ngày, mượn tới mượn lui, chịu thiệt trong lòng ắt sinh bất mãn. Nghĩ , gật đầu: “Được , sẽ về thương lượng với phụ mẫu. Nàng ở nhà đợi .”
Đỗ Nhược gật đầu ngay: “Chàng .”
Sở Vân Châu liền dậy, rảo bước khỏi sân, dáng vẻ như cơn gió nhẹ thoảng qua.
Đỗ Nhược tiễn ngoài, ở cửa trông theo cho đến khi bóng khuất hẳn. Nàng khép cửa , thầm nghĩ: “Lúc chính là thời cơ tìm ngựa.”
Nghĩ đến là , nàng lập tức nhắm mắt, tập trung tinh thần tiến gian.
Bước trong, việc đầu tiên nàng là quanh khu vườn cây ăn quả và ao cá. Thế nhưng tìm hồi lâu, chẳng thấy dấu vết nào của ngựa, phân, cũng dấu móng. Nàng quyết định tiếp tục tiến sâu khu vực từng đến – nơi đồng cỏ trải dài bát ngát.
Đỗ Nhược bước giữa thảo nguyên, mắt bốn phương tám hướng, cố bỏ sót ngóc ngách nào.
Cuối cùng, nàng phát hiện một đàn ngựa đang thong dong gặm cỏ nơi bãi cỏ vắng vẻ. Đàn ngựa trông béo , khỏe mạnh, dường như sống nhàn nhã. Có con còn lười biếng dài thảm cỏ mềm, ngủ một giấc say sưa, vẻ mặt bình yên vô cùng.
Đỗ Nhược kinh ngạc: “Không ngờ trong ba năm chúng sinh thêm nhiều như .”
Đếm kỹ, hơn hai mươi con ngựa lớn và ba con ngựa con. Đa phần đều là ngựa đỏ, lông mượt óng, sáng như ánh lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-51-con-la-da-ban.html.]
Đáng chú ý hơn, hai con ngựa trắng tinh như tuyết, vóc dáng oai vệ, nàng nhớ tên gọi chúng trong sách là Chiêu Dạ Ngọc Sư Tử, giống quý hiếm, thời xưa chỉ hoàng thất mới . Ngoài còn hai con ngựa đen bóng, dáng thẳng như tên bắn, cơ bắp cuồn cuộn, lớn hơn hẳn ngựa thường.
Đỗ Nhược ngắm , lòng thầm cảm thán: “Ngựa thế nếu đem bán hẳn giá cao.”
nàng vẫn thấy hai con ngựa mồ hôi m.á.u từng danh.
Nàng tiếp tục tìm kiếm và lâu quả nhiên phát hiện chúng ở góc trang trại – hai con ngựa to lớn phi thường, vạm vỡ. Bên cạnh còn một con ngựa con đang run rẩy.
Con ngựa đực hí dài, dụi đầu ngựa cái như an ủi. Ngựa con thì khịt mũi, run lẩy bẩy. Ngựa cái dài, thở hổn hển, bụng phình to như quả bóng, đuôi ngừng quật sườn.
Đỗ Nhược thấy phía của ngựa cái đang rỉ máu, liền cả kinh: “Chẳng lẽ… sắp sinh?”
Nàng tiến lên thêm một bước kiểm tra thì ngựa đực lập tức hí vang, lao tới như đuổi nàng .
Nàng hoảng hốt lùi , suýt móng ngựa đá trúng mặt.
Lúc nàng thấp giọng dịu dàng: “Đừng sợ, là đây, chính đưa các ngươi tới nơi , còn nhớ ?”
Ngựa đực dừng , ngẩng đầu nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ thông minh và bối rối, như đang cố nhớ điều gì đó.
Thấy , Đỗ Nhược thở nhẹ : “Tốt . Ta hại các ngươi , để xem ngựa cái , thể giúp .”
Gà Mái Leo Núi
Nàng bước đến gần, nhẹ nhàng vuốt bụng ngựa cái. Nó dường như hiểu , cũng từ từ bình tĩnh .
Qua kiểm tra, nàng nhận thai nhi bên trong đang xoay sai vị trí. Nếu xử lý kịp thời, ngựa và con đều nguy hiểm.
Nàng lập tức đưa tay , từ trong lòng bàn tay xuất hiện một sợi dây thừng cùng cây gậy gỗ – chuẩn sẵn để hỗ trợ sinh nở. Nàng hít sâu một , bắt đầu cứu lấy sinh mạng nhỏ bé sắp đời.