Sở Vân Châu rửa bát xong, Đỗ Nhược cũng chẳng còn việc gì liền nghĩ đến chuyện dọn dẹp nhà cửa. Dù khi mới dọn đến đây, phần lớn đồ đạc đều do Sở Vân Châu cùng trong nhà đặt bừa bãi cho xong chuyện, tìm kiếm sẽ bất tiện. Nàng sắp xếp thứ cho thuận tay hơn.
Nghĩ , nàng bắt đầu kiểm tra từng gian phòng. Những gian vốn quét tước sạch sẽ, đồ đạc trong phòng đa phần là tủ, đều xếp ngay ngắn. Sở Vân Châu từng , chủ cũ của căn nhà dọn gần hết những vật giá trị, để đều là mấy món tủ bàn thông thường, cồng kềnh nặng nề, tiện di chuyển, đáng bao nhiêu tiền. Thành ai đến thuê cũng tùy tiện sử dụng. Bọn họ thấy tủ vẫn dùng nên cũng giữ , chờ sang xuân thì mời thợ mộc về đóng thêm tủ đựng quần áo.
Khi tới gian phòng phía tây, nàng phát hiện trong đó mấy chiếc tủ to lớn đặt sát tường. Sau khi quan sát kỹ, nàng đoán chắc đây từng là kho lương thực của chủ nhân cũ, dùng để tích trữ ngũ cốc. Trong lòng nghĩ thầm: “Sau nếu cơ hội, cũng sẽ chất đầy những tủ , cho giống của.”
Kiểm tra xong các gian phòng, nàng mới phát hiện căn nhà hầm chứa. Trong tiết trời mùa đông lạnh buốt, đến một nơi để bảo quản rau tươi cũng , thật bất tiện. Nghĩ đến đây, trong đầu nàng loé lên một ý: tại đào một cái hầm chứa?
Nếu hầm, nàng thể bảo Sở Vân Châu dắt nàng lên trấn, lặng lẽ lấy đồ từ gian . Khi hỏi, cứ là mua từ trấn về, chẳng ai nghi ngờ gì. Vả , nhà kho thì , hầm chứa tự nhiên cũng . Quy củ cũng dễ bề giải thích.
Nghĩ , nàng liền tìm Sở Vân Châu để bàn bạc. Vừa , rửa xong bát đũa , còn đang dùng khăn lau tay, kịp hỏi nàng chuyện gì thì nàng thẳng:
“Phu quân, mới phát hiện nhà hình như hầm chứa đồ. Chúng nên tự đào một cái ?”
Nghe , Sở Vân Châu sững một lát, chậm rãi đáp: “Chúng cần hầm chứa để gì? phụ mẫu ở nhà cũ cũng , nhưng thì nghĩ chẳng cần lắm. Nhà cũng đồ đạc gì quý giá cần tích trữ nhiều. Hơn nữa, căn nhà vốn là nhà thuê, ai chừng con trai nhà họ Trần ngày đòi? Nếu thì công đào hầm chẳng hóa uổng phí ?”
Đỗ Nhược xong bèn nghiêng đầu suy nghĩ, tò mò hỏi: “Sao nhà họ Trần bỏ căn nhà ? Chẳng lẽ họ giàu chuyển nơi khác, là chuyện gì đặc biệt?”
Sở Vân Châu thấy nàng tò mò, trong lòng cũng chút do dự. nghĩ , nếu giải thích rõ, thật sự xảy chuyện, nàng trách giấu giếm thì cũng chẳng . Nghĩ , liền nắm tay nàng, dắt mép giường xuống, bắt đầu kể:
“Thật … con trai nhà họ Trần là cốt nhục ruột thịt của Trần gia.”
Đỗ Nhược trợn tròn mắt: “Ý là… đó con ruột ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-49-qua-khu-cua-gia-toc-tran.html.]
Sở Vân Châu gật đầu, kể tiếp: “Nghe nương , nhà họ Trần vốn thuộc hàng phú hộ, cha của vị cô nương Trần mở cửa hàng ở trấn, buôn bán phát đạt. Trần cô nương là con gái độc nhất, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Thế nhưng… mệnh trời trớ trêu. Năm đó một công đến cửa hàng việc. Người góa vợ, mang theo ba đứa con trai nhỏ theo nuôi.”
“Người tuy phận thấp kém, nhưng dáng vẻ tuấn, ăn khéo léo. Dần dà, quan hệ giữa với cô nương Trần nảy sinh điều mờ ám. Lúc đầu chỉ là tình cảm m.ô.n.g lung, về càng ngày càng sâu sắc. Cha cô Trần phát hiện liền vô cùng giận dữ, sợ con gái tổn hại thanh danh, lập tức đuổi , còn bồi thêm một ít bạc, xem như dứt tình dứt nghĩa.”
“Về phần cô Trần, ông cụ thương con nên xây riêng cho nàng căn nhà , cho hầu hạ, sống yên trong thôn. Khi đồ đạc dọn về đây dùng đến mười mấy chiếc xe lớn.”
Nghe tới đó, Đỗ Nhược nén nổi: “Vậy… đó thì ? Hai gặp ?”
Gà Mái Leo Núi
Sở Vân Châu : “Có chứ. Ai ngờ đó gia đình Trần gia gặp biến cố. Phụ nàng đột ngột qua đời, sản nghiệp tiêu tán, cũng còn ai. Chính lúc , đàn ông , là chăm sóc nàng. Một kẻ vô , một nơi nương tựa, cuối cùng cũng đến với .”
Chàng thở dài: “ cuộc sống khi thành thì như mong đợi. Ở đây ruộng, đồ ăn thức uống đều mua. Nghe bạc tiêu tán hết là bạc riêng của Trần cô nương. Dần dà, nhà càng lúc càng túng quẫn, thậm chí còn nợ tiền trong thôn.”
Đỗ Nhược gật đầu: “Người nọ ba đứa con, chẳng gì nên , cả nhà dựa một nữ nhân, tất nhiên sẽ ngày càng khổ.”
Sở Vân Châu tiếp: “Tên những lười biếng mà còn nghiện cờ bạc. Tiền chẳng , chỉ cùng nợ bạc tới hơn nghìn lượng, sòng bạc đánh chết. Ba đứa con trai thì đều do Trần nuôi lớn, nhưng lớn đứa nào báo hiếu. Trần lụng vất vả kiếm tiền nuôi chúng, thể cũng đổ bệnh. Sau khi tên chết, cả nhà lâm cảnh khốn cùng. Bà bệnh tật ai chăm, bọn con riêng trở về, thấy cảnh liền bỏ biệt xứ, thèm .”
Đỗ Nhược đến đây, cảm thán: “Nữ nhân thật đáng thương, nuôi con cho , cuối cùng bỏ rơi, đúng là khổ tận tâm can.”
Sở Vân Châu gật đầu: “Mẹ kể, lúc bà Trần chẳng còn ai thích, bệnh, nên đem nhà cửa sang nhượng, bỏ rõ. Căn nhà vốn xây kỹ, trong thôn ai dám ở, chỉ nhà nghèo, mới thuê tạm. Cho nên chuyện đào hầm, nàng xem… nên tính kỹ ?”
Đỗ Nhược im lặng chốc lát, : “Thiếp hiểu . dù , hiện tại nhà cũng là chỗ ở của chúng . Chỉ cần khéo léo một chút, ai nghi ngờ gì. Đào một cái hầm cũng hại ai, tiện dùng về .”
Sở Vân Châu nàng chăm chú, cuối cùng khẽ , xoa đầu nàng : “Được , vợ quyết thì đào. để tìm chỗ thật kín, để chuyện cũng ai thấy.”
.