Tiền thị từ trong phòng bước , đưa con dâu thứ ba đến phòng của con dâu trưởng. Hôm nay bà hài lòng với Đỗ Nhược, thấy nàng chăm sóc chu đáo, hành xử lễ độ, gương mặt vốn nghiêm nghị của bà cũng nhu hòa nhiều phần, nụ chẳng lúc nào rời khỏi khóe môi. Sau khi phòng, bà đẩy Đỗ Nhược đến gian nhà kho nhỏ ở cạnh bếp lò: “Tam con dâu, đây sưởi một chút, lát nữa cả nhà sẽ cùng dùng bữa tối.”
Thấy chồng đối xử tử tế như thế, Đỗ Nhược vội vàng dậy cúi đầu đáp: “Mẫu , cực nhọc ! Trong nhà còn việc gì cần nữa ạ? Nhi tức cũng thể phụ một tay.”
Nàng thật sự để khác cho là lười biếng. Dù chồng hiện tại gì, nhưng nếu cứ mãi, e rằng sẽ khiến hai tẩu tẩu sinh lòng bất mãn.
Lúc , Lý Quý Hoa vén rèm bước , thấy liền : “Ôi chao, hôm nay là tân nương tử, thể để việc ? Nếu thật sự , thì mai mốt còn khối cơ hội.”
Gà Mái Leo Núi
Lâm Hồng Anh cũng theo , vén rèm : “ , hôm nay nên nghỉ ngơi .” Nói xong liền lấy một cái giỏ từ tủ.
Đối diện với thiện ý của , Đỗ Nhược cũng cố chấp nữa, ngoan ngoãn gật đầu, trèo lên giường đất, mỉm ngoắc tay với Nhị Bảo và Tiểu Bảo: “Nhị Bảo, Tiểu Bảo, đây với cô tam.”
Hai tiểu oa nhi thấy cô tam gọi, lập tức bò như hai chú sâu nhỏ, miệng toe toét.
Nhị Bảo mở túi vải khoe: “Cô tam, hôm nay cháu học đếm tới hai mươi đấy! Cô tin thì đếm thử , cháu đếm hết đó, tổng cộng hai mươi hạt!”
Nói , bé móc một nắm lạc rang thơm, để tay nàng.
Đỗ Nhược bật : “Nhị Bảo thật giỏi!”
Tam Bảo bên cạnh cũng chịu kém, vội chen : “Cô tam, cháu cũng đếm tới hai mươi! Cô xem nè.”
Nàng lập tức tỏ vẻ kinh ngạc và vui mừng: “Ôi chao, Tam Bảo cũng lợi hại lắm nha! Lần cô sẽ dạy hai đứa đếm tới ba mươi luôn, chịu ?”
Nghe , Nhị Bảo vỗ tay reo lên: “Thích quá !”
Tam Bảo cũng khanh khách: “Thích quá !” Trong chốc lát, tiếng ngây thơ lan khắp căn phòng, ấm áp vô cùng.
Không thấy Đại Bảo , Đỗ Nhược đoán chắc đang ở phòng tổ mẫu giúp rèm rơm. Đại Bảo là đứa siêng năng, học hành cũng chăm chỉ. Nàng định Tết Nguyên đán, đợi tiết trời ấm áp hơn sẽ bàn với hai trưởng để gửi ba đứa nhỏ lên trấn học chữ.
Trời sập tối, theo lệ nhà họ Sở sẽ một bữa tiệc tụ họp. vì hôm nay là ngày cưới của tam lang, mà lão Sở cùng các nhi tử uống rượu, nên họ chia thành hai bàn, một cho nam nhân, một cho nữ nhân.
Đám nam nhân tụ tập trong một gian phòng uống rượu trò chuyện, nữ nhân thì quây quần bên gian bếp, chăm sóc hài tử, nấu nướng thêu thùa, khí gia đình hòa thuận.
Sau bữa tối, Tiền thị cùng hai nàng dâu vẫn bận rộn dọn dẹp. Thấy thế, Đỗ Nhược ở trông nom ba đứa trẻ, chen việc bếp núc. Nàng bày trò chơi cho chúng giải trí. Hôm nay, nàng lấy một bộ cờ ngũ tử trong gian, vẽ ô vuông mặt bàn đất, dạy chúng chơi.
Ba tiểu oa nhi từng thấy thứ gì như , liền hấp dẫn. Mỗi đứa đều tò mò giơ tay sờ .
Đỗ Nhược nghiêm mặt dặn dò: “Không cho miệng đấy, nuốt cổ họng thì nguy hiểm lắm.”
Cả ba đồng thanh gật đầu: “Biết ạ!”
Sau khi sắp xếp xong, nàng bắt đầu dạy từng bước. Sau mấy ván cờ, ba đứa nhỏ nắm đại khái. Đỗ Nhược cạnh kiên nhẫn chỉ dẫn, cả căn phòng ngập tràn tiếng đùa của trẻ thơ, ấm áp đến lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-41-qua-tang-me-chong.html.]
Một lát , Tiền thị cùng hai con dâu trở . Thấy ba cháu nội chơi đùa vui vẻ, bà bước gần, tò mò ngắm nghía bàn cờ, dù chẳng hiểu gì nhưng cũng cảm thấy hứng thú. Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh một bên ngọn đèn dầu, cầm kim thêu vá.
Tiền thị khi một lúc liền kéo Đỗ Nhược sang một bên, nhỏ giọng bảo nàng truyền vài bí quyết giữ hòa khí giữa phu thê. Hai nàng dâu thỉnh thoảng cũng góp lời, kể vài chuyện cũ của Sở Vân Châu. Mẫu chồng và con dâu vui vẻ.
Trong lúc khí đang hòa thuận, Đỗ Nhược từ trong tay áo lấy một chiếc khăn tay thêu tinh xảo, chậm rãi mở . Bên trong là mấy món trang sức bằng bạc: một đôi vòng tay khắc hoa sen, cùng hai chiếc trâm cài tóc chạm khắc khéo léo.
Vừa thấy đồ vật lấp lánh, ánh mắt của ba phụ nữ liền thu hút.
Tiền thị kinh ngạc hỏi: “Ôi chao, thứ từ mà ?”
Đỗ Nhược mỉm : “Mẫu , đây là sính lễ con dâng . Vòng tay tặng mẫu , còn hai chiếc trâm là dành cho đại tẩu và nhị tẩu.”
Lý Quý Hoa ngờ cũng phần, vội xua tay từ chối: “Tam nương, thứ quý giá quá, tỷ thể nhận .”
Lâm Hồng Anh cũng : “ đấy, tỷ một nhà thì , giữ lấy mà dùng.”
Đỗ Nhược nhẹ: “Không , còn nhiều. Hai tẩu cứ nhận , coi như quà kết .”
Tiền thị nghi hoặc, liền hỏi: “Là ở Hầu phủ con giữ ?”
Đỗ Nhược ngẫm nghĩ, chỉ mỉm lấp lửng: “Chuyện , hỏi cũng vô ích, con tiện .”
Tiền thị thế liền hiểu rõ, trong lòng thầm nghĩ: “Nơi như Hầu phủ, nhất đừng hỏi quá sâu.” Để ngắt dòng chuyện, Đỗ Nhược tự tay đeo vòng bạc cho chồng, nhẹ nhàng : “Mẫu yên tâm nhận. Sau khi điều kiện, con sẽ đặt thợ kim cho một chiếc lớn hơn nữa.”
Tiền thị chiếc vòng lấp lánh cổ tay, tâm tình vui vẻ từng . “Không cần , thế là lắm .”
Đỗ Nhược đáp: “Mẫu thích là , cứ đeo luôn, đừng tháo nhé.”
Tiền thị lắc đầu: “Không , nếu việc mà sứt mẻ thì tiếc lắm.”
“Không , nếu trầy thì con cái mới cho mẫu , thêm mấy cái nữa để đổi.”
Tiền thị búng trán nàng: “Đừng khoe mẽ quá, thôn quê tiện đeo đồ quý như , ngày gặp nạn.”
Đỗ Nhược hiểu ý, liền sang hai tẩu: “Hai tẩu, trâm là chuẩn riêng, các tẩu chọn lấy cái thích nhé.”
Hai nàng dâu thấy mẫu nhận quà, cũng tiện từ chối, mỗi chọn một cây trâm. Đều là đồ quý, nên cả hai giấu sự vui mừng.
“Đa tạ tam nương!” Hai nàng dâu đồng thanh.
Đỗ Nhược nhoẻn miệng . Thật những thứ là loại đơn giản nhất trong gian của nàng, nhưng với nữ nhân nông thôn, là bảo vật hiếm .
Mẹ chồng, chị em dâu, ai nấy đều vui vẻ, cả phòng tràn ngập khí hòa thuận ấm áp. Mọi cùng trò chuyện chuyện nhà, chuyện mùa màng, ánh đèn dầu chập chờn soi sáng những gương mặt đang rạng rỡ nụ .