Sở Vân Châu mang đồ ăn trở về cho Đỗ Nhược thì vặn lời lẽ khó của lão phu nhân cùng trượng phu nàng, tức thì lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, quát lớn: “Đủ ! Ăn no thì nhanh chân rời cho .”
Hắn thực sự nhẫn nhịn đến cực hạn. Từ đầu chí cuối, mấy nhà như thể nơi hoang dã, chút nể mặt là chủ hôn, nay còn ở lớn tiếng càn.
Sở Túy Khuê tiếng quát cho sợ hãi, trong lòng giật thót một cái. Hắn vốn ăn no, cũng dây dưa thêm, càng Sở Vân Châu đánh cho một trận trò nên vội vàng : “Cha, nương, chúng về thôi! Xem nhà nhị thúc chẳng hề mong chúng đến.”
Dứt lời, cả nhà liền dậy, thậm chí còn quên gom cả mấy chiếc bánh bao hấp còn dư nhét nhanh chóng rời .
Ngay khi họ khuất bóng, đám khách khứa bấy giờ mới xôn xao bàn tán. Ai cũng lắc đầu chậc lưỡi: “ là hạng gì , ăn no còn chê bai chủ nhà, còn mang cả đồ về nữa, chẳng hổ.”
Có tiến lên trấn an: “Thúc phụ, thẩm nương, hôm nay là ngày đại hỉ, chớ tức giận vì bọn họ.”
Tiền thị vội vàng gượng: “Không , , cứ ăn uống vui vẻ, đừng để chuyện đó ảnh hưởng.”
Khách khứa cũng gần ăn xong, đặt đũa xuống, chắp tay : “Tam ca, chúng no , xin cáo từ .”
Sở Vân Châu mỉm , ân cần tiễn khách, thái độ vẫn khiêm nhường.
Chẳng mấy chốc, trong sân rộng chỉ còn lác đác vài thôn dân nhiệt tình ở giúp dọn dẹp. Người nhà họ Mạnh cũng tất bật thu dọn bàn ghế, bát đũa.
Tiền thị thấy Sở Vân Châu vẫn còn đó liền giục: “Tam lang, mau về phòng tân hôn ! Bên nhiều giúp, cần con lo .”
Sở Vân Hòa cũng : “Nghe lời nương là đúng , chăm sóc tân nương , đến tối nếu cần sẽ cho Bảo Nhi gọi .”
Sở Vân Châu vốn nóng ruột lo cho Đỗ Nhược một trong phòng tân hôn, sợ nàng thấy cô quạnh. Nghe thế liền : “Vậy khách khí nữa, đại ca, nhị ca vất vả .” Dứt lời xoay rảo bước về phía phòng tân hôn.
Đến nơi, nhẹ nhàng đẩy cửa. Trong phòng thắp nến đỏ, ánh sáng dịu dàng phủ khắp gian. Đỗ Nhược đang xếp bằng giường, tiếng động liền ngẩng đầu, ánh mắt chạm , nàng mỉm khẽ khàng.
Sở Vân Châu bước tới bên nàng, nhẹ nhàng xuống, nắm tay nàng, dịu giọng: “Mệt ? Không ai quấy rầy , nàng cứ nghỉ một lát , mẫu lát nữa chúng mới qua.”
Đỗ Nhược thấy vẻ chân thành liền đáp: “Ừm, nếu mệt sẽ . Để dọn dẹp một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-39-om-nhau-mot-luc.html.]
Nói xong nàng toan bước xuống giường, nhưng Sở Vân Châu giữ tay nàng , : “Sợ gì chứ? Ban ngày ban mặt thể gì nàng? Hôm nay là ngày đại hỷ, cứ nghỉ ngơi , mai dọn cũng .”
Nghĩ thấy lý, Đỗ Nhược liền gác chổi, trở giường. Trong phòng giờ đây chỉ hai . Sở Vân Châu nhanh chóng cởi áo khoác, chui chăn.
Gà Mái Leo Núi
Thấy thế, Đỗ Nhược cảm thấy lúng túng, trong lòng điều mà mãi dám mở lời. Cuối cùng nàng hít sâu, nhẹ nhàng gọi: “Vân Châu, chuyện với .”
Sở Vân Châu nhắm mắt một lúc mở , đầu nàng chăm chú: “Vợ , gì cứ , chỉ hai ở đây, cần ngại.”
Đỗ Nhược ngập ngừng thành thật : “Thiếp nghĩ, thể chúng nên trì hoãn chuyện phu thê một thời gian. Thiếp còn nhỏ, con sớm dễ gặp nguy hiểm. Thiếp thương , chắc chắn điều gì xảy với , đúng ?”
Nói xong nàng , trong mắt đầy khẩn cầu.
Sở Vân Châu nàng , trong lòng tuy hụt hẫng nhưng vẫn gật đầu. “Được , nàng đúng. Nếu thật sự chuyện gì xảy , sẽ hối hận cả đời. Ta chờ .”
Hắn dậy, bất chấp nàng đồng ý , liền kéo nàng lòng ôm chặt, nhẹ giọng: “Ta nàng còn nhỏ, ép . Ta hứa sẽ đợi, chờ đến khi nàng thật sự lớn mới tính chuyện con cái.”
Đỗ Nhược ngờ dễ dàng chấp thuận như , trong lòng cảm động vô cùng. Nàng tựa đầu lên vai , cảm nhận ấm dịu dàng truyền đến, khẽ thì thầm: “Tạ ơn , Vân Châu.”
Sở Vân Châu hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng : “Ngốc , là trượng phu của nàng, chuyện gì nàng cứ với .”
Đỗ Nhược cảm nhận sự chân thành từ , liền rúc lòng Sở Vân Châu, nhẹ giọng ngân nga. Hai cứ thế ôm , cùng tận hưởng khoảnh khắc yên bình.
Ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ nàng, Sở Vân Châu nuốt nước bọt. Không thể ăn thịt thì ôm ngủ một giấc cũng là bù đắp . Hắn liền : “Không động nàng , nhưng cùng ngủ một lát ? Hai ngày nay mệt c.h.ế.t , chẳng ngủ tí nào.”
Nói xong, ngáp kéo nàng xuống. Giường chỉ một chiếc chăn, liền kéo một nửa đắp cho nàng, nhẹ giọng trấn an: “Yên tâm , sẽ gì . Chợp mắt một lát, đến giờ sẽ về nhà cũ ăn cơm.”
Đỗ Nhược gật đầu, nhắm mắt . Chỉ cần ép buộc, nàng cũng thấy sợ hãi.
Sở Vân Châu nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Không lâu , tiếng hô hấp đều đều vang lên, chìm giấc ngủ.
Nằm trong vòng tay , Đỗ Nhược mỉm . Cái ôm của , thực ấm áp bao.
Nàng nghĩ, ở chung một thời gian mới , Sở Vân Châu là vô lý, chỉ là tính tình cứng đầu. Đối với như thế, nên cãi cọ mà nên dùng mềm mỏng để cảm hóa. Nếu nàng cứ tranh cãi thẳng thừng, tất sẽ ích gì.