Đỗ Nhược đang trò chuyện cùng con Mạnh thị thì bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng. Bà Lý hồ hởi bước , miệng tươi: “Tới , chú rể tới đón tân nương đây!”
Đỗ Nhược xong liền hốt hoảng, vội vàng cúi tìm khăn voan đỏ. Mạnh thị tiến tới, đích che khăn cho nàng. Ngoài cửa vang lên giọng quen thuộc của Sở Vân Châu: “Vợ, tới đón nàng.”
Mạnh thị trông thấy Sở Vân Châu chờ ngoài cửa, khoác hỉ phục đỏ tươi, trông rạng rỡ vô cùng. Nụ môi như kéo dài tới tận mang tai, trông phần ngốc nghếch nhưng chân thành gì sánh . Bà khẽ thì thầm bên tai Đỗ Nhược: “Sở lão tam , lúc nào cũng gọi con là vợ, chẳng sợ khác chê . Biết bao mà nó cũng chẳng buồn giữ ý.”
Đỗ Nhược chỉ bật . Từ lúc quen đến giờ, Sở Vân Châu từng gọi nàng là tỷ, luôn coi nàng là thê tử, khiến nàng dù gượng ép cũng nỡ nghiêm khắc.
Qua lớp khăn voan đỏ mỏng, nàng thấp thoáng thấy bóng cao lớn đang ngoài cửa, dáng thẳng tắp, hiên ngang, hỉ phục đỏ càng khiến nổi bật hơn.
Người đưa dâu đầy cửa, kẻ còn lớn tiếng hô: “Đến giờ ! Mau đón tân nương lên kiệu thôi!”
Nơi quê hương chất phác , việc đưa dâu cầu kỳ, lắm nơi còn để nhà tân nương trực tiếp đưa nàng đến, chú rể đến đón cũng chỉ là hình thức. hôm nay, nhà họ Lý coi trọng lễ nghĩa, chuẩn đấy.
Trưởng thôn và Mạnh thị lúc cũng bước . Hai ghế, ánh mắt dõi theo Sở Vân Châu. Trưởng thôn trai cao lớn mặt, trong lòng thầm gật đầu – , thể bảo vệ con gái nuôi của ông.
Sở Vân Châu cúi đầu hành lễ, : “Cha, , đến đón thê tử của .”
Mạnh thị gật đầu, hiệu cho bước . Sở Vân Châu ngượng ngùng tiến đến mặt Đỗ Nhược. Đại ca dặn rằng, hôm nay để thê tử bước đất, đích cõng nàng.
Sau khi hành lễ với hai vị trưởng bối, lập tức cúi bế Đỗ Nhược lên bằng cả hai tay. “Vợ, chúng thôi!”
Đỗ Nhược kịp phản ứng, bế bổng lên, theo phản xạ đưa tay vòng lấy cổ , khẽ thì thầm: “Chậm một chút…”
Sở Vân Châu vội đáp: “Ừ,” bước thật chậm rãi, từng bước vững vàng bước khỏi cửa. Qua tấm khăn voan đỏ, khóe môi Đỗ Nhược khẽ cong lên, nở nụ mờ nhạt.
Sở Vân Châu ôm thê tử , từng bước từng bước khỏi cửa nhà họ Lý. Bên ngoài một chiếc xe la chờ sẵn, xe trang trí bằng lụa đỏ tươi, rực rỡ nổi bật cổng.
Dân làng xem liền tản hai bên nhường đường. Có tiếng hô lớn: “Giờ lành đến, tân nương xuất giá!”
Tiếng pháo vang dội khắp trung, phá tan cả màn sương sớm. Sở Vân Châu nhẹ nhàng đặt Đỗ Nhược trong xe la, đó bước tới đầu xe, dẫn đoàn rước dâu dọc theo con đường đất làng, hướng về phía nhà họ Sở ở đầu phía tây thôn.
Dọc đường , tiếng pháo nổ vang rền, tiếng ríu rít của trẻ con khiến khí thêm phần náo nhiệt. Hàng xóm láng giềng hai bên đường cũng ùa chung vui.
Có đùa lớn: “Sở lão tam , hôm nay rốt cuộc cũng thành , chúc mừng nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-36-hon-nhan-2.html.]
Sở Vân Châu ha ha, chắp tay đáp : “Lát nữa đến nhà uống rượu mừng, ăn thịt, uống rượu cho thật sảng khoái!”
Đoàn rước dâu vui vẻ tiến về nhà họ Sở. Khi tới nơi, Lý Quý Hoa – vì bà mối đó nhận chồng – liền tạm vai trò bà mối. Bà mỉm lời chúc phúc, đích đón tân nương xuống kiệu.
Bà đưa một dải lụa đỏ tay Đỗ Nhược, đầu còn trao cho Sở Vân Châu. Hai cầm dải lụa, sánh vai bước chính điện. Trước ngưỡng cửa cao, họ cùng vượt qua chậu than đỏ lửa, tượng trưng cho sự may mắn, đại đường hành lễ.
Sau ba lạy: lạy trời đất, lạy phụ mẫu, phu thê giao bái, hai chính thức thành . Cả nhà họ Sở nở nụ mãn nguyện.
Sau lễ thành hôn, Đỗ Nhược đưa phòng tân hôn. Phòng mới chân núi, cách nhà chính vài trăm bước chân, yên tĩnh kín đáo.
Người trong làng khi đưa dâu liền nhà chính tham dự tiệc cưới. Ai cũng sợ đến muộn thì còn chỗ, vì nhà họ Sở hôm nay chuẩn mâm cao cỗ đầy, thịt cá ê hề.
Lúc , trong phòng tân hôn chỉ còn hai . Sở Vân Châu đối diện Đỗ Nhược, vẻ mặt lúng túng, mở lời thế nào. ánh mắt thể rời khỏi nàng lớp khăn voan đỏ.
Chàng rón rén đưa tay vén khăn lên, một khuôn mặt thanh tú xinh hiện khiến ngây . “Vợ… nàng thật …” – thì thầm.
Đỗ Nhược ngượng ngùng mặt , bĩu môi: “Đủ , từng thấy chắc?”
Sở Vân Châu cuống lên: “Không… hôm nay khác.” Nói đoạn, định cúi hôn nàng một cái.
Đỗ Nhược lập tức giơ tay đẩy mặt : “Đừng nữa! Thiếp đói , mau lấy chút gì ăn !”
Theo tục lệ, cô dâu trong ngày thành hôn thường ăn uống nhiều, vì đường xa và lễ tiết phức tạp. hôm nay chỉ là từ đầu làng tới cuối làng, nàng vẫn ăn gì từ sáng, bụng đói cồn cào.
Gà Mái Leo Núi
Sở Vân Châu liền gật đầu: “Được, nàng đợi một lát, về lấy thức ăn cho nàng.”
Chàng dứt lời lao ngoài nhanh như tên bắn. Trong phòng chỉ còn Đỗ Nhược, nàng thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt quan sát xung quanh.
Không ngờ ngôi nhà còn rộng rãi, sáng sủa hơn cả nhà họ Sở. Trên xà nhà khắc hoa văn tỉ mỉ, cửa , cửa sổ đều họa tiết chạm trổ tinh xảo. Nhìn sơ cũng là gia đình điều kiện.
Nàng giường, cảm nhận chiếu bông ấm áp . Trong phòng bếp lò, khí nóng lan tỏa khiến khí trong phòng ấm cúng. Nàng cởi lớp áo cưới dày bên ngoài, chỉ mặc váy lót đỏ, thư thả tựa đầu giường.
Gối, chăn là do Lý thị và các nữ nhân trong nhà may suốt mấy đêm, vải bông đỏ mềm mại, từng đường kim mũi chỉ đều chu đáo. Căn phòng sắc đỏ rực rỡ, tràn ngập hương vị hôn sự.
Nàng khẽ – cuối cùng, nàng cũng gả cho một thực lòng đối đãi với .