Buổi chiều, Sở Vân Châu cùng phụ mang theo một cái đùi lợn rừng đến nhà trưởng thôn, nhờ ông giúp một chuyện. Vợ trưởng thôn là Mạnh thị thấy họ mang nhiều thịt như , trong lòng liền đoán thể nào cũng chuyện cần cầu xin.
“Tam ca, ngươi và phụ việc gì cần ?” Trưởng thôn cũng chăm chú cha con họ Sở. Thịt mang đến nhiều như thế quả thật khiến ông chút bất ngờ, chẳng lẽ trong nhà xảy chuyện khó xử?
“Sở nhị ca, gì thì cứ thẳng. Lão là trưởng thôn, nếu thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”
Gà Mái Leo Núi
Sở lão gia gãi đầu, chần chừ một lúc mới : “Thật giấu gì trưởng thôn, với lão bà bàn bạc suốt đêm. Chuyện nếu ngươi nguyện ý thì , còn thì cũng .”
Sự việc liên quan tới phận của Đỗ Nhược, đến nay vẫn nhiều . theo thời gian, thể nào cũng truyền ngoài. Suy tính , phu thê lão Sở quyết định một bước: mời bà mối để tổ chức hôn lễ đàng hoàng. Như , cho dù ai đàm tiếu cũng ảnh hưởng nhiều, vì đây là hôn sự công nhận chính thức.
Nghĩ tới nghĩ lui, phu thê họ Sở đều thấy phù hợp nhất chính là Mạnh thị – vợ trưởng thôn. Một khi bà mặt mối, chẳng ai trong thôn dám dị nghị.
Mạnh thị xong, ánh mắt liếc qua Sở Vân Châu, phần bất ngờ nhưng : “Nếu chỉ đơn giản là bà mối, thì vì giao tình giữa hai nhà, đương nhiên bằng lòng. Các ngươi cứ về , để đến thăm cô nương .”
Cha con họ Sở thì thở phào nhẹ nhõm, rối rít cảm tạ cáo từ. Sau khi họ rời , trưởng thôn sang thê tử, nhíu mày hỏi: “Lúc ngươi còn bảo dính mấy việc mai mối nữa, đồng ý nhanh ?”
Mạnh thị mỉm : “Con trai nhà họ Sở ai cũng . Ngươi thấy lão Tam ? Đứa nhỏ nhất định tiền đồ. Sau nó phát đạt, thể nào cũng nhớ ơn mối. Huống chi…” Bà cúi đầu đùi thịt tay, lẩm bẩm: “Chà, đùi thịt nặng đến năm mươi cân chứ!”
Trưởng thôn trầm mặc suy nghĩ. Gần đây, quả thật nhà họ Sở đổi ít. Lão Tam chẳng những về mà còn việc đấy. Tương lai thể xem thường.
Chẳng mấy chốc, Mạnh thị ướp sơ miếng thịt khoác áo đến nhà họ Sở. Vừa trông thấy Đỗ Nhược, ánh mắt bà liền rời khỏi nàng. Một tiểu cô nương xinh thế , lão Tam nhà họ Sở lừa từ ? Nếu nàng là con gái của bà thì mấy.
Mạnh thị chỉ sinh một đứa con trai, từ nhỏ dạy dỗ học hành. Sau khi thành cùng một cô gái trấn, hai phu thê mở cửa hàng tạp hóa, con xong thì ở trấn luôn. Một năm về quê một , còn ông bà thì ở nhà, nhiều khi thấy cô quạnh. Nhìn thấy Đỗ Nhược, trong lòng bà nảy sinh cảm giác thương yêu khó tả.
Dù Sở Vân Châu kể sơ lược, Mạnh thị vẫn hỏi han cặn kẽ, thậm chí phần chất vấn. Đỗ Nhược bà là quan trọng, trong tương lai sẽ là bà mối, phận ngang hàng với trưởng bối nên giấu giếm. Ngoài việc nàng xuyên , còn đều kể rõ ràng.
Nghe xong, Mạnh thị phẫn nộ bất bình nàng, còn oán hận mấy kẻ nhẫn tâm bán con gái để nuôi con trai. Lại càng nàng, càng thêm thương cảm.
Bỗng bà một câu khiến cả phòng sững : “Con gái , chi bằng con gái của ! Nhà chỉ một đứa con trai. Nếu một nữ nhi như con, đời chẳng còn gì tiếc nuối nữa.”
Tiền thị, Đỗ Nhược và Lý Quý Hoa đều kinh ngạc. Quả thật lời quá đột ngột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-33-cau-cuu.html.]
nghĩ kỹ , nếu Đỗ Nhược thật sự một nuôi là Mạnh thị, thì chẳng ai trong thôn dám xầm xì bàn tán. Nàng trưởng thôn che chở, chẳng khác gì mang tấm kim bài bảo hộ.
Đỗ Nhược Tiền thị, trong lòng cũng phân vân. Mẹ nuôi đột nhiên xuất hiện, nên nhận . nàng thật lòng mến tính tình ngay thẳng, hào sảng của Mạnh thị.
Tiền thị cũng dám con dâu quyết định. Bà hiểu rõ, nếu Đỗ Nhược thì miễn cưỡng cũng chẳng .
Thấy im lặng, Mạnh thị lúng túng: “Là nóng vội, chuyện gấp. Cứ từ từ suy nghĩ, cũng .”
Dù thế, nhưng trong mắt bà vẫn ánh lên chút thất vọng.
Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, Đỗ Nhược khẽ cắn môi, cuối cùng chậm rãi : “Ta đồng ý.”
Kiếp , nàng mồ côi từ nhỏ. Kiếp , nguyên chủ cũng chẳng nhận bao nhiêu yêu thương. Từ khi đến nhà họ Sở, nàng mới thực sự cảm nhận ấm của gia đình. Nay thấy Mạnh thị đối xử với bằng tấm chân tình như thế, nàng thể từ chối?
Tiền thị thì thở phào, mỉm : “Tốt quá ! Tam nương, mau gọi !”
Đỗ Nhược nghiêm trang dậy, tới mặt Mạnh thị, quỳ hai gối, cúi đầu vái ba cái thật cung kính.
“Nữ nhi Đỗ Nhược, kính bái mẫu .”
Mạnh thị xong thì nước mắt rưng rưng, vội vàng đỡ nàng dậy, miệng ngừng khen ngợi: “Ngoan, ngoan quá! Con gái ngoan của ! Cuối cùng cũng nữ nhi lời, hiểu chuyện!”
Nói còn sang Tiền thị khoe khoang: “Ta con gái !”
Tiền thị thầm nghĩ: “Là con dâu của , con gái của bà đây?” dù nghĩ , trong lòng bà vẫn thấy vui mừng. Có thêm một thật lòng thương yêu Đỗ Nhược, cuộc sống nàng càng thêm thuận lợi.
Đột nhiên, Mạnh thị vỗ trán một cái, vội vã : “Không ! Con gái sắp xuất giá, về thương lượng với phụ nó. Ta sẽ cho một phần hồi môn xứng đáng!”
Tiền thị sững sờ, mắt mở to, thầm nghĩ: “Bà thật sự gả con gái ? Đưa cả của hồi môn?”
Đỗ Nhược cũng kinh ngạc kém, chẳng rõ vì nuôi nhận xong gấp gáp đến thế.
chỉ Mạnh thị hiểu rõ trong lòng – nữ nhi đỡ đầu nhận xong sắp dâu nhà , nếu bà chuẩn nhanh thì còn chờ đến bao giờ? Mình nhận con, tất nhiên thể để con gái tay xuất giá!