Đỗ Nhược thấy tiếng hầu ngoài cửa, tiên trốn cánh cửa, mới mở hé cửa cho . Đã tới mức , ở cũng chẳng .
Tên hầu định giơ tay gõ cửa, nhưng cửa bất ngờ mở một khe nhỏ. Hắn kịp nghĩ nhiều, liền đưa tay đẩy cửa bước , cẩn thận dò xét tình hình trong phòng, miệng lẩm bẩm nhắc lời phu nhân sai bảo.
“Nhị thiếu gia, phu nhân cho gọi , …”
Chưa kịp hết câu, cổ trúng một chưởng của Đỗ Nhược, ngã gục xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Đỗ Nhược chau mày, xoa xoa tay: “Cái cổ gì mà cứng như đá , đánh một chưởng mà tay cũng đau.”
Thân thể nguyên chủ yếu hơn nàng nhiều, tay một chưởng đánh , chẳng khác nào đả thương địch một ngàn, tổn thất sáu bảy trăm.
Đã mất công tay, thể để thiệt thòi, nàng đảo mắt quanh phòng nhị công tử, thấy mấy bức thư họa cùng vật phẩm trang trí đều tệ, bèn thu hết gian. Trong góc phòng hai chiếc rương gỗ lớn, đều khóa. Nàng đoán chắc bên trong là vật quý, liền lấy búa trong gian , đập vỡ ổ khóa, quả nhiên thấy đầy vàng bạc, châu báu, ngân phiếu.
Nàng thầm rủa: “Phủ Hầu gia gì chứ, đúng là tham quan ô .” Rồi cũng khách khí, thu hết gian.
Làm xong việc, nàng tử tế khiêng cả nhị công tử và tên hầu lên giường, cởi bớt ngoại sam, để cả hai ôm thật chặt. Trong lòng thầm nghĩ: “Ngày mai tỉnh dậy, chắc vui lắm đây.”
Sợ khác quấy rầy giấc mộng của bọn họ, nàng còn bụng khóa cửa từ bên trong trèo cửa sổ mà .
Trở viện tam tiểu thư, nàng âm thầm vòng đường khác. Dù gì cũng che giấu tung tích, ít ai nàng từng đến viện nhị công tử thì càng an .
Bây giờ nàng vẫn là nha của tam tiểu thư, khế ước bán vẫn còn trong tay. Nếu khế ước, nàng sẽ chẳng còn phận, mà ở thời cổ đại, phận thì chẳng thể gì.
Chuyện của nhị công tử, nàng dứt khoát phủ nhận. Dù cũng chẳng dám thật với ai.
Về tới phòng ngủ của đám nha , hai còn vẫn ngủ say như chết. Giường của nguyên chủ lục tung, xem lúc nàng ở đây, chúng lục lọi. Chúng đoán nàng đưa tới viện nhị thiếu gia, chắc chắn trở , nên mới to gan .
May mắn , nguyên chủ vốn cẩn thận. Lúc còn sống luôn đề phòng khác lấy trộm bạc, mỗi phát tiền công đều chôn hòn non bộ trong vườn. Trừ bạc phụ mẫu lấy mấy năm , hiện nàng còn giữ hơn năm mươi lượng, vốn định chuộc . Ai ngờ c.h.ế.t vì sốt cao.
Lúc thể Đỗ Nhược vẫn còn phát sốt, nóng lạnh thất thường. Nàng lấy một viên hạ sốt trong gian uống xong, xuống, định nghỉ ngơi một lát.
Chưa kịp chợp mắt, ngoài sân vang lên tiếng bước chân gấp gáp, đó là một giọng nam trầm vang lên: “Cẩm y vệ đang điều tra vụ án! Mọi trong sân, mặc y phục chỉnh tề, rời khỏi! Kẻ vi phạm — g.i.ế.c tha!”
Đỗ Nhược giật , tỉnh táo ngay lập tức. Nàng vùng dậy, khoác thêm áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-2-hau-phu-bi-dot-nhap.html.]
Hai nha bên cạnh cũng thức dậy, một la lên: “Trời ơi! Giữa đêm canh ba binh sĩ xông thế ?”
Người còn mặc đồ đáp: “Ta !”
Bọn họ thấy Đỗ Nhược giường, trong lòng sửng sốt. cũng rảnh để hỏi nàng từ trở về, chỉ lặng lẽ nở nụ giễu cợt.
Đỗ Nhược buồn để ý. Hai kẻ đó xưa nay luôn a dua nịnh nọt, ỷ thế ức h.i.ế.p nguyên chủ. Nàng vốn định giữ lễ với chúng.
lúc đó, cửa đá văng, mấy binh sĩ mặc giáp, đeo đao xông , mặt mày dữ tợn. Một quát: “Không mang theo đồ vật quý giá, bộ sân chờ lệnh! Kẻ trái lệnh — chém!”
Tường Thảo và Đỗ Quyên sợ đến mức mặt trắng bệch, chân tay mềm nhũn như cọng bún. Đỗ Nhược từng c.h.ế.t một , nay chẳng còn gì sợ, chỉ bình tĩnh kiểm tra mang vật gì quý .
Rất nhanh, bọn họ áp giải sân.
Đỗ Nhược hiểu rõ, Cẩm y vệ tới trong đêm, hành động lớn như , chỉ thể là phủ xét nhà. Theo lệ thường, tiên là tịch thu, đó bắt . Xem Vĩnh Ninh Hầu phủ phen tránh khỏi tai ương. Hoặc lưu đày, hoặc diệt môn.
Người hầu như nàng, cùng lắm là bán , phận coi như còn may.
Không lâu , tam tiểu thư Cố, thị nữ Mẫu Đơn và v.ú Chu cũng áp giải ngoài. Cố tam tiểu thư mặc áo đơn, giữa trời đông gió rét mà run lẩy bẩy. Vị tướng dẫn binh giữa sân, ánh mắt sắc bén quét qua từng .
Hắn quát: “Tất cả dẫn tới sân .”
Tam tiểu thư Cố ngạo mạn kêu lên: “Đây là Vĩnh Ninh Hầu phủ! Các ngươi dám càn? Chờ đó, sẽ bảo phụ trừng trị các ngươi!”
Tướng quân sắc mặt nghiêm nghị, nhưng vẫn lễ độ: “Cố tam tiểu thư, mạt tướng phụng mệnh hành sự, xin tiểu thư đừng gây khó xử.”
Cô hừ lạnh, hất cằm về phía sân . Khi ngang Đỗ Nhược, liếc mắt thấy nàng, trong mắt lộ rõ sát khí: “Con tiện nhân đưa tới cho nhị ca ? Sao trở về?”
Đỗ Nhược cúi đầu, lời nào. Tính cách nguyên chủ vốn nhát gan, nàng học theo là .
Lúc , đám lính chia lục soát phòng nhị công tử. Bên trong phát hiện hai nam nhân đang ôm ngủ, quần áo xốc xếch. Cảnh tượng thật sự… khó tả.
Binh lính bàn tán: “Nhị công tử nổi tiếng háo sắc, ngờ cũng thích… nam.”
Gà Mái Leo Núi
Hai nọ kéo sân, nhị công tử vẫn còn bất tỉnh, trói như đống bùn, ném thẳng giữa sân.
Đỗ Nhược cảnh tượng , khỏi bật thầm: “Cho ngươi háo sắc, gặp báo ứng!”