Khi phu nhân họ Tiền thấy hai giỏ đồ ăn mà Đỗ Nhược đặt bàn, khỏi thở dài trong lòng. Con dâu thật là giỏi giang! Không chỉ khéo léo thu xếp trong ngoài, mà còn thể nấu những món ăn khiến thèm. Bà vốn rằng những thứ đều là do Đỗ Nhược chuẩn riêng cho phu thê bà.
“Nương, những thứ để cha và nương mang theo đường. Trứng luộc để lâu , hôm nay nên ăn hết, cá khô và bánh nướng cũng chỉ để đến ngày mai thôi.”
Phu nhân họ Tiền nàng xong, liền ngạc nhiên hỏi: “Tam nương, mấy thứ đều chuẩn cho chúng ư?”
Đỗ Nhược khẽ gật đầu, mỉm : “Con sợ phụ mẫu đường lỡ mua gì ăn, nên thêm một ít để mang theo.”
Tiền thị cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe, suýt nữa rơi lệ: “Tam nương, con thật là chu đáo! Không kiếp nhà tu phúc phần gì mà thể cưới vợ như con về cho lão Tam nhà .”
Đỗ Nhược thầm nghĩ, chẳng là do mua về ? Nhắc gì đến kiếp ? Ai kiếp bọn họ quen thật ? Nàng nhàn nhạt đáp lời, chỉ cầm một miếng cá đưa đến miệng bà: “Nương, nếm thử cá xem hợp khẩu vị .”
Phu nhân họ Tiền quên mất còn xúc động, vội há miệng nếm một miếng, nhai gật gù. Đôi mắt liền sáng rỡ: “Cá ngon quá! Con cũng nếm thử !”
Đỗ Nhược cũng nếm một chút, quả thực ngon, giống như món ăn chính, mà giống như món vặt, ăn chỉ ăn nữa. Nàng thầm nghĩ, thể mang bán, ắt hẳn sẽ đắt hàng.
Sau bữa sáng, Tiền thị kéo nàng thêm mấy câu: “Chúng hồi thôn , còn con cứ an tâm ở chăm sóc lão Tam. Chờ khá hơn, cả nhà cùng trở về, sẽ vui vẻ hơn.”
Đỗ Nhược đáp: “Nương cứ yên tâm, chúng con sẽ về nhà sớm thôi.”
Sau khi hai phu thê già cùng mấy lên đường, Đỗ Nhược theo bóng xe bò khuất dần, nụ môi cũng dần thu . Trong khoảnh khắc, nét mặt dịu dàng ngoan hiền khi nãy biến mất, đó là ánh mắt trầm tĩnh và nghiêm nghị.
Chính là lúc . Nếu nàng hành động ngay, đợi đến khi thương thế của Sở Vân Châu lành , nàng sẽ còn cơ hội nữa.
Đợi đến lúc Sở Vân Châu , Đỗ Nhược nhẹ bước sân, kéo ghế gốc cây lớn. Hai họ Triệu đang bổ củi gần đó, Triệu Tiểu Tư chẻ, Triệu Tiểu Vũ xếp. Thấy nàng hiệu gọi, hai vội vã bỏ việc chạy đến.
Đỗ Nhược nghiêm giọng: “Ta chuyện hỏi các ngươi.”
Hai đưa mắt , cảm thấy chuyện nhỏ.
“Nếu là điều chúng , Tam tẩu cứ hỏi, chúng nhất định trả lời.”
Đỗ Nhược hỏi: “Lúc các ngươi gặp bọn cướp, địa điểm cụ thể là chỗ nào? Cách đây bao xa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-121-cong-duc-kiep-truoc.html.]
Triệu Tiểu Tư giật , một lúc mới thốt : “Tam tẩu hỏi gì?”
Y cảm thấy lạ trong lòng, chẳng lẽ nàng báo thù ? Nghĩ đến đây, lưng liền toát mồ hôi lạnh.
Đỗ Nhược thẳng hai , chậm rãi : “Ta báo thù cho Sở Vân Châu. Các ngươi đừng hỏi thêm. Dù hỏi, cũng sẽ đáp.”
“Báo thù?!” Hai kinh hô một tiếng.
“Suỵt! Nhẹ tiếng thôi, đừng đánh thức tam ca các ngươi.” Đỗ Nhược đặt ngón tay lên môi, nhắc nhở.
Triệu Tiểu Tư lo lắng: “ bọn thổ phỉ đông , võ công, một tẩu chẳng là tự tìm đường c.h.ế.t ?”
Gà Mái Leo Núi
Đỗ Nhược đáp chắc nịch: “Ta quyết, tự nhiên cách đối phó.”
Nàng ngước mắt về căn phòng đang đóng chặt cửa, nhớ những vết thương chằng chịt thể trượng phu, trong lòng kìm sát ý. Nếu tìm kẻ gây nên tội ác , nàng đời cũng khó lòng yên giấc.
Triệu Tiểu Tư thấy thể khuyên can, liền toan bụng bảo , nhưng kịp gì, Đỗ Nhược liếc mắt: “Tốt nhất đừng để tam ca các ngươi .”
Y ngượng ngùng gãi đầu, dám gì thêm.
Để tăng thuyết phục, Đỗ Nhược rút d.a.o găm, phi thẳng một con chim sẻ bay qua. Con chim ghim chặt xuống đất, giãy giụa vài cái bất động.
Triệu Tiểu Vũ chạy nhặt con chim, cảm thán: “Tam tẩu thật lợi hại!”
“Đem rửa sạch, ngâm chua hấp ăn.” Đỗ Nhược bình thản .
Triệu Tiểu Tư thầm nghĩ, hóa Tam tẩu của bọn họ đơn giản, cũng hiểu vì nàng dám báo thù. Bèn lên tiếng: “Nếu Tam tẩu , cùng!”
“Ngươi .” Đỗ Nhược lắc đầu, sang Triệu Tiểu Vũ: “Ngươi thương, càng ở trông nom bệnh.”
Triệu Tiểu Tư vội vàng : “Tam tẩu, hãy cho theo, sẽ lời.”
Đỗ Nhược gật đầu: “Được, đến lúc đó theo lời , tự ý hành động.”
Triệu Tiểu Tư hớn hở gật đầu, đợi nàng hỏi tiếp, liền nghiêm mặt nhớ chuyện cũ: “Tam tẩu, hôm nhớ rõ, bọn phục kích tại một khe núi, cách đây năm mươi dặm về hướng tây nam…”