Ngô Kha lạnh lùng liếc qua đám nước Thủy Nguyệt, đáp lời, liền bước tới bên cạnh Phó tướng Trần Tường, dịu giọng hỏi:
Trần thúc, thúc thương nặng ? Chúng mau về phủ tướng quân, để cháu băng bó vết thương cho thúc.
Phó tướng Trần Tường lắc đầu, giọng kiên định:
Không gì nghiêm trọng. Kha nhi, còn chịu . Chúng cùng về phủ hẵng chuyện.
Thế là cùng về phủ tướng quân.
Vừa tới cổng phủ, Ngô tướng quân từ bên trong bước , gặp đoàn trở về. Trông thấy cánh tay Phó tướng Trần Tường quấn vải, ông vội hỏi:
Chuyện gì ? Ai dám tay với Phó tướng bản phủ?
Ngô Kha liền :
Cha, chúng đại sảnh hãy !
Sau khi an tọa trong đại sảnh, Diệp Thiên Cảnh kính cẩn thuật đầu đuôi sự việc xảy ngoài phố.
Ngô tướng quân xong, sát khí lóe lên trong mắt, song vẫn cố kìm nén lửa giận. Dù đối phương cũng là công chúa Thủy Nguyệt quốc, chỉ thể tạm thời bỏ qua, miễn là gây họa lớn cho dân chúng Nhật Nguyệt quốc.
Ngô tướng quân bước tới bên cạnh Phó tướng Trần Tường, ân cần hỏi:
Ngươi vì cứu Kha nhi mà thương, để xem vết thương .
Phó tướng Trần Tường vội đáp:
Xin tướng quân chớ bận tâm, chỉ là vết thương ngoài da, ảnh hưởng gì.
Ánh mắt Ngô tướng quân chợt sáng lên khi thấy cánh tay Trần Tường một vết bớt hình hoa mai. Ông liền vén tay áo đối phương lên xem kỹ, khiến trong phòng đều ngạc nhiên, duy chỉ Ngô Kha là bình thản – vì nàng từng cha kể về chuyện .
Ngô Kha bước gần, chăm chú quan sát vết bớt hỏi:
Trần Thúc, vết bớt vẫn luôn ở đó ?
Phó tướng Trần Tường nghi hoặc đáp:
Ta cũng nhớ rõ. Sau tướng quân cứu mạng, mất hết ký ức về quá khứ. Ta chỉ nhớ tên là Trần Tường.
Ngô tướng quân gật đầu cảm khái:
Chẳng trách bấy lâu nay ngươi từng nhắc tới gia tộc. Thì ngươi mất trí nhớ.
Chợt nhớ tới y thuật của ái nữ, Ngô tướng quân :
Kha nhi, con hãy xem bệnh cho Trần thúc, thử xem thể giúp thúc khôi phục trí nhớ .
Ngô Kha nghiêm túc bắt mạch cho Phó tướng Trần Tường, hỏi tiếp:
Trần thúc, năm xưa thúc từng thương ở đầu ?
Phó tướng Trần Tường đáp:
Ta chỉ nhớ lúc tướng quân cứu , đầu đau như búa bổ, đó nhớ gì nữa.
Ngô Kha kiểm tra kỹ vết thương đầu Trần Tường, phát hiện quả thực một vết sẹo cũ còn hằn rõ.
Nàng sai Hải Đường lấy giấy bút, kê một phương thuốc, đồng thời ghi chú cách sử dụng. Diệp Thiên Cảnh lập tức lĩnh mệnh sắc thuốc.
Lúc , Ngô Kha sang phụ , khẽ :
cha, lẽ Phó tướng Trần Tường chính là mà cha tìm kiếm bấy lâu nay.
Ngô tướng quân gật đầu, ánh mắt xúc động:
Gà Mái Leo Núi
Quả đúng như . Vết bớt hoa mai , đời thể nhầm lẫn ! Giờ ngươi mất trí nhớ, nhớ nổi cố hương, càng hiểu vì bao năm qua ngươi chẳng hề hỏi chuyện gia tộc.
Phó tướng Trần Tường , nước mắt chực trào, xúc động hỏi:
Tướng quân, thật sự tung tích gia quyến của ư?
Ngô tướng quân trầm giọng đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-89-cau-chuyen-cuoc-doi-cua-pho-tuong-tran-tuong.html.]
Dĩ nhiên là . Phụ ngươi chính là ân sư của , cũng là ân nhân cứu mạng năm xưa. Toàn bộ võ nghệ đều học từ . Không ngờ bao năm tìm kiếm, kế nghiệp ân sư luôn ở bên cạnh .
Ông dừng một lúc tiếp:
Đợi khi ngươi khoẻ , sẽ kể rõ chuyện xưa. Lúc ngươi cần tĩnh dưỡng, tránh xúc động mạnh.
Phó tướng Trần Tường nặng nề gật đầu:
Vâng! Ta sẽ theo lời tướng quân.
Chẳng bao lâu , Diệp Thiên Cảnh mang thuốc trở về. Ngô Kha chỉ dẫn Hải Đường nấu thuốc, đích băng bó vết thương cho Phó tướng Trần Tường.
Nàng lấy trong gian thần bí mấy viên linh dược, đưa cho Phó tướng Trần Tường:
Trần thúc, đây là thuốc do chính tay tiểu nữ bào chế. Mỗi ngày uống hai viên, sẽ giúp tiêu m.á.u ứ trong đầu, từ từ hồi phục trí nhớ.
Phó tướng Trần Tường cảm động:
Kha nhi, ân khắc cốt ghi tâm!
Ngô Kha dịu dàng:
Phụ thúc là ân nhân cứu mạng của cha tiểu nữ, là thầy của cha tiểu nữ. Dù thúc nhớ hết chuyện, nhưng với chúng , thúc là nhà, là của phụ tiểu nữ. Sau thúc cứ gọi tiểu nữ là Kha nhi.
Phó tướng Trần Tường xúc động gật đầu:
Tốt! Kha nhi, xin đa tạ cháu!
Lúc , Hải Đường dâng thuốc nấu, Phó tướng Trần Tường uống một cạn sạch, một lời than thở dù vị thuốc đắng ngắt.
Ngô Kha ân cần dặn dò:
Trần thúc, thúc uống thuốc, nên về phòng nghỉ ngơi, nhớ tránh để nước chạm vết thương.
Phó tướng Trần Tường kính cẩn đáp:
Ta sẽ lời Kha nhi, xin phép cáo lui.
Sau khi Phó tướng Trần Tường rời khỏi, quản gia tiến , tay cầm một bức thư:
Nhị tiểu thư, đây là thư mời từ phủ Công tước. Lão phu nhân mời tới phủ thưởng hoa sen.
Ngô Kha nhận lấy thư, mỉm qua.
Ngày hôm
Sau buổi luyện tập sáng sớm, Ngô Kha gian tắm rửa, y phục trang nhã, chuẩn cùng Hải Đường tới phủ Công tước. Vừa khỏi cửa phủ tướng quân, thấy Mạc Hồng Tuyết cùng thị nữ đợi sẵn.
Mạc Hồng Tuyết mỉm tươi tắn:
Kha nhi , cùng phủ Công tước thưởng sen với nhé! Ao sen ở đó mỗi năm đều nở . Lên xe ngựa của , cho tiện.
Ngô Kha cũng đáp:
Được, phiền quản gia chuẩn xe ngựa nữa. Đa tạ Tuyết Nhi tỷ, chúng thôi!
Trên đường , Mạc Hồng Tuyết chợt lộ vẻ sốt ruột, khẽ :
Kha nhi tỷ tỷ, thể nhờ đại ca hoặc phụ đến phủ cầu hôn càng sớm càng ?
Ngô Kha ngạc nhiên hỏi:
Tuyết Nhi tỷ, chuyện gì mà gấp gáp như ?
Mạc Hồng Tuyết nghiêm túc đáp:
Chẳng giấu gì , sứ giả Thủy Nguyệt quốc sang Nhật Nguyệt cầu hôn. Dẫu chỉ là công chúa, nhưng trong hoàng tộc chỉ còn tuổi thích hợp để gả . Các công chúa lớn xuất giá, các nhỏ thì còn quá bé.
Ngô Kha , trong lòng liền nghĩ tới công chúa Thủy Nguyệt ngày hôm qua, liền trấn an:
Tuyết Nhi tỷ đừng lo. Ta cam đoan sẽ nhờ phụ đích đưa đại ca tới phủ cầu hôn, tuyệt đối để tỷ chịu thiệt thòi.
Nghe xong, Mạc Hồng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt hiện rõ nét vui mừng và cảm kích.