Ngô Kha một lòng lo lắng cho phụ đang trọng thương nơi chiến trường, nên đoàn lên đường gấp gáp, hầu như nghỉ ngơi. Trong Không Gian Thần Nông, nàng chuẩn sẵn lương khô và các món ăn tinh giản, mỗi khi dừng chân lấy cho Lôi Dịch, Diệp Thiên Cảnh và Hải Đường dùng tạm để dưỡng sức.
Suốt nhiều ngày rong ruổi, họ ngựa vài lượt. Dẫu Lôi Dịch và Diệp Thiên Cảnh đều là nam tử quen chinh chiến, nhưng Ngô Kha cùng Hải Đường vốn là nữ nhi, thể yếu mềm, khó lòng chịu đựng mãi việc cưỡi ngựa ngày đêm.
Thấy , Ngô Kha quyết định tìm một quán trọ ven đường nghỉ tạm một đêm. Khoảng cách đến tiền tuyến còn xa, nghỉ ngơi lấy tinh thần cũng chẳng trở ngại gì.
Họ chọn một quán trọ tương đối sạch sẽ, thuê ba gian phòng ở tầng . Lôi Dịch và Diệp Thiên Cảnh mỗi một phòng, còn Ngô Kha và Hải Đường ở chung một phòng. Dù hai cô nương cùng ở một phòng cũng an hơn, tránh những điều tiếng đáng .
Thời gian lúc đối với Ngô Kha vô cùng quý giá, từng khắc trôi qua đều như tranh đoạt mạng sống của phụ ngoài chiến trường.
Trước khi nghỉ, nàng vẫn quên trầm tư suy tính. Tin tức từ mạng lưới tình báo báo về: quân địch sử dụng một loại cấm dược, khiến binh sĩ trở nên liều lĩnh, sức mạnh gia tăng gấp bội, chẳng màng sinh tử. Loại thuốc tuyệt đối thể xem thường.
Nếu tìm phương pháp đối phó, ngay cả cao thủ võ nghệ cũng khó địch một kẻ uống cấm dược.
Điều càng khiến Ngô Kha thấp thỏm lo âu. Nàng chỉ lo cho phụ mà còn lo cho Lục hoàng tử Mạc Huyền – đang chỉ huy hai mươi vạn đại quân tiền tuyến ứng cứu. Cả mấy vạn quân sĩ Đại Thịnh, nếu chiến bại, chịu khổ hết vẫn là dân chúng.
Hôm , Ngô Kha cùng Hải Đường đều cải trang thành nam tử để tiện di chuyển, cũng như thuận tiện hơn khi tiến quân doanh, bởi nơi binh trại xưa nay cho phép nữ nhân tùy tiện xuất nhập.
Sợ Hải Đường cưỡi ngựa lâu sẽ đau nhức, Ngô Kha âm thầm lấy một chiếc đệm mềm từ Không Gian Thần Nông đặt lên yên ngựa cho nàng. Có đệm, Hải Đường cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Lôi Dịch và Diệp Thiên Cảnh vốn là nam tử từng trải, chịu khổ chịu khó quen. Lôi Dịch từng nhiều theo Lục hoàng tử Mạc Huyền cưỡi ngựa xa trường, còn Diệp Thiên Cảnh thì vốn xuất từ tổ chức sát thủ, đường xa dãi dầu chẳng hề nao núng.
Cả đoàn tiếp tục phi ngựa suốt ngày, đến nơi thì trời chạng vạng tối.
Từ xa, ánh lửa trại của đại doanh Ngô gia tướng quân rực sáng, binh lính canh phòng nghiêm ngặt. Ngô Kha cùng dừng , chuẩn tìm cách doanh trại.
Chưa kịp mở lời, trong trại đột nhiên vang lên tiếng hô hoán, khung cảnh náo loạn:
Truyền quân y tới ngay! Mau lên!
Ngô Kha giật , trong lòng căng thẳng cực độ. Giọng hô mà quen đến thế… chẳng là của Lục hoàng tử Mạc Huyền đó ?
Nàng vội thúc ngựa tiến lên, đến gần trại liền gọi vọng :
Ta là Ngô Kha, con của Ngô tướng quân! Mau cho gặp cha !
Binh lính giữ trại thiếu niên tuấn tú cổng, dám tùy tiện cho phép . Giờ đang là thời chiến, bất kỳ kẻ nào khả nghi đều báo cáo.
Một tên lính nhanh chóng trại báo tin.
Ngô Kha mồ hôi rịn ướt trán, lòng nóng như lửa đốt. Thấy , Lôi Dịch bước tới, lấy tín vật hổ phù do Minh Vương đích ban tặng, giơ lên mặt bọn thị vệ:
Đây là tín vật của Minh Vương. Mau mở cổng trại!
Nhận thấy tín vật thật, bọn thị vệ kinh hãi quỳ xuống hành lễ vội vã mở lối cho bốn tiến .
Vừa trại, Ngô Kha thấy lều chủ soái đèn đuốc sáng trưng, bóng lui tới vội vã. Nàng vội chạy đến, trong lều, quân y đang tất bật chữa trị cho phụ nàng. Còn Lục hoàng tử Mạc Huyền cạnh, sắc mặt trầm trọng.
Ngô Kha xông thẳng thì lính gác ngăn :
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-73-vao-trai-linh.html.]
Ngươi là ai? Lều chủ soái nơi ngươi thể tùy tiện xông !
Ngô Kha lạnh mặt, thêm lời nào, vận lực đánh gục lính gác mắt, định xông . Mấy binh sĩ khác lập tức rút đao lao tới, nhưng Lôi Dịch và Diệp Thiên Cảnh nhanh như chớp hạ gục bọn họ, giữ trật tự.
Bên trong, Lục hoàng tử Mạc Huyền tiếng ồn ào, sắc mặt sầm , bước nhanh ngoài quát lớn:
Là kẻ nào dám loạn trong trại?!
thấy mặt, sững sờ:
Kha nhi?!
Ngô Kha thấy Mạc Huyền liền lên tiếng gấp gáp:
Minh Vương, phụ thế nào ?
Mạc Huyền thoáng ngạc nhiên, trầm giọng:
Mau , tướng quân trọng thương.
Ngô Kha chạy tới bên phụ , bàn tay run rẩy đặt lên mạch cổ tay ông, nước mắt lã chã rơi xuống:
Cha… Người chịu khổ .
Hải Đường nhanh chóng mang theo hộp thuốc Ngô Kha chuẩn sẵn, đặt bên cạnh nàng.
Quân y trong trại thoáng sửng sốt, thấy thiếu niên lạ mặt xử lý thương thế cho Ngô tướng quân một cách thuần thục, dám xen ngang.
Thương tích của Ngô tướng quân vô cùng nghiêm trọng: vết thương nơi n.g.ự.c cách tim chỉ một tấc, mũi tên cắm sâu, thịt mưng mủ, trông đáng sợ.
Ngô Kha cắn chặt răng, tiêm dược tê cho phụ , đó lấy d.a.o mổ khử trùng, cẩn thận cắt bỏ phần thịt thối quanh vết thương.
Mỗi nhát d.a.o của nàng đều khiến Mạc Huyền bên khỏi nhíu mày lo lắng. Nhìn gương mặt đẫm lệ nhưng kiên định của Ngô Kha, tim nhói lên.
Khi rút mũi tên , nàng dùng kim chỉ y khoa khâu vết thương, bôi thuốc, băng bó cẩn thận. Xong việc, nàng tỉ mỉ xử lý từng vết thương khác phụ , bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Đến khi xử lý xong, Ngô Kha thu dọn hộp thuốc, dậy thì đầu óc choáng váng, thể mềm nhũn, ngã về phía .
Mạc Huyền nhanh như chớp lao tới, đỡ nàng lòng. Chàng nhẹ giọng gọi:
Kha nhi… Kha nhi, nàng ?
Quân y bước đến bắt mạch, trấn an:
Minh Vương yên tâm, vị công tử đây chỉ kiệt sức, nghỉ ngơi vài ngày sẽ . Do cải trang thành nam nên hộ nhận nàng là nữ
Mạc Huyền bế Ngô Kha đặt lên giường, ân cần căn dặn Hải Đường chăm sóc nàng. Đích hạ lệnh dựng một lều trại riêng bên cạnh lều của , để bảo vệ nàng chu .
Nhìn gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn thanh tú của Ngô Kha, lòng dâng lên một cảm giác đau xót xao động.