Mang Theo Không Gian , Tiểu Nông Nữ Trở Thành Vương Phi - Chương 3: Cửa Hàng Bách Hóa

Cập nhật lúc: 2025-08-08 08:59:32
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , trời xanh cao vợi, gió nhẹ mang theo mùi cỏ dại mát lành.

Ngô Kha đeo một chiếc bao vải cũ lên vai, trong tay nắm chặt liềm sắt mòn lưỡi. Nàng chậm rãi theo con đường mòn cạnh chân núi, lắng tiếng lá xào xạc và tiếng chim hót đầu cành. Đó cũng là lối cũ mà nguyên chủ thường qua mỗi khi lên núi hái thuốc.

Qua khỏi một rặng cây rậm, mắt nàng hiện một dòng sông nhỏ, nước trong vắt như ngọc, soi rõ cả từng viên sỏi đáy. Nơi vắng bóng , xa hẳn thôn xóm, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách và những làn gió mơn man mặt sông.

Ngô Kha hít một thật sâu, cảm nhận khí trong lành, khoan khoái khôn tả. Ở thế giới , giữa chốn phồn hoa thế kỷ hai mốt, liệu còn gian thuần khiết như thế ? Đang mải mê ngắm , nàng bỗng thấy mấy chú cá nhỏ lượn lờ trong dòng nước.

Nàng bật , lòng hân hoan:

Hôm nay, khi bữa cơm của cả nhà !

Nhớ thời đại từng đến món cá kho, cá ngâm tương như ở hiện đại, chỉ nấu canh cá hoặc nướng sơ qua, nàng bỗng lóe lên ý nghĩ về chuyện ăn. gây dựng gia nghiệp, tiên kiếm đủ cái ăn ! Nhà bán hết ruộng vườn lo thuốc men cho nương, lúc tiền bạc chẳng còn bao nhiêu.

Bước chân xa, thể vốn yếu nhược của nguyên chủ mệt lả. Nàng quyết định nghỉ bãi cỏ xanh mướt bên bờ sông. Tựa lưng tảng đá, tiếng nước róc rách, chẳng tự bao giờ, Ngô Kha lúc nào .

Chợt trong mơ màng, mắt nàng hiện một cảnh tượng quen thuộc. Nàng sững sờ quanh, tim đập thình thịch:

Không … đây chẳng là cửa hàng bách hóa mà kiếp tự tay gây dựng ?

Trên kệ là đủ loại vật phẩm quen thuộc: bánh mì, nước khoáng, các loại gia vị, cả thuốc Tây lẫn thuốc Đông… Thứ gì cũng , y như lúc rời khỏi thế giới cũ.

Bụng nàng bất giác réo lên.

Nàng bật , lẩm bẩm:

Đã cơ duyên gặp cửa hàng bách hóa , chi bằng tranh thủ lấp đầy bụng .

Nàng tới lấy vài ổ bánh mì, một chai nước suối, thong thả ăn uống ngay giữa gian hàng. Ăn xong, nàng nghĩ ngay tới nơi thế giới . Chẳng lẽ chỉ nàng no đủ? Nghĩ đoạn, nàng lấy thêm mấy chiếc bánh mè, lặng lẽ tháo bao bì hiện đại, gói bằng giấy nâu thô sơ cho hợp với cảnh, tiện đem về nhà mà gây nghi ngờ. Nhớ gia đình nay còn ruộng, nàng còn lấy thêm một ít muối, cũng tháo túi bọc gói như xưa vẫn thường .

Tạm biệt gian cửa hàng, Ngô Kha thấy thể sức lực, trở về dòng sông, bắt tay việc kiếm cá. Nàng men theo bờ, tìm mấy cây trúc nhỏ, dùng liềm chặt mang về, khéo léo đan thành mấy chiếc giỏ đựng cá. Nhờ từng thời gian theo sư phụ về quê, học hỏi cách đan giỏ từ , giờ đây kỹ năng giúp ích cho nàng.

Sau khi đan xong mấy chiếc giỏ, nàng suối, đắp thành mấy con đập nhỏ bằng đá, đặt giỏ đó, dùng thêm đá nặng chặn , chia mỗi đập cách ba trượng. Làm xong xuôi, nàng ung dung tảng đá lớn nghỉ ngơi, trông chừng cá bơi giỏ.

Một lát , thật sự mấy chú cá nhỏ chui giỏ. Nàng mừng rỡ mang cá lên bờ, hái thêm mớ rau dại bỏ bao vải, vui vẻ vác bao trở về nhà.

Vừa về tới cổng, nàng cất tiếng gọi lớn:

Nương ơi! Tỷ tỷ, về đây! Mau xem hôm nay bắt !

Ngô Nguyệt tiếng, vội chạy . Vừa thấy hai con cá tay , nàng reo lên:

Tiểu , bắt cá ở ? Hôm nay nhà món ngon !

Ngô Kha :

Muội bắt sông, cá nhiều lắm. Đợi khi hai ca về, cả nhà cùng sông câu cá nhé.

Ngô Nguyệt cũng theo:

Tốt quá! Nay tỷ nấu canh cá cho cả nhà.

Ngô Kha ghé tai dặn:

Tỷ mang cá bếp giúp . Muội còn vật tặng tỷ với nương.

Nàng liền lấy từ trong bao vải mấy chiếc bánh mè gói giấy, đưa cho Ngô Nguyệt.

Ngô Nguyệt kinh ngạc:

Gà Mái Leo Núi

Ôi, thơm quá! Tiểu , thứ lấy ở ?

Ngô Kha nhanh trí mỉm , khéo léo đáp:

Trên đường về, gặp một bà lão trẹo chân. Muội đỡ bà dậy, xoa bóp giúp. Bà cảm tạ, tặng mấy chiếc bánh mè .

Vốn tin tiểu hiền lành bụng, Ngô Nguyệt chẳng chút nghi ngờ, liền vui vẻ mang bánh mè phòng nương.

Hai tỷ trò chuyện với nương một lúc. Ngô Kha tiếp tục phụ Ngô Nguyệt thêu khăn tay, lòng thầm tính toán việc ngày mai.

Một lát , nàng nhắc:

Tỷ tỷ, mang một con cá sang nhà bá phụ, biếu bá nếm thử. Khi nào xong về ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-tieu-nong-nu-tro-thanh-vuong-phi/chuong-3-cua-hang-bach-hoa.html.]

Ngô Nguyệt gật đầu dặn dò:

Đi cho nhanh, nhớ về sớm!

Ngô Kha xách một con cá tươi, thong thả bước tới nhà bá phụ, chỉ cách nhà chừng tám chín phút bộ.

Bá phụ nàng tên Ngô Đạo, trưởng của phụ nàng, Ngô Thiên. Ngoài bá phụ, trong họ còn một cô ruột là Ngô Lệ, nhưng cô gả sang làng xa, ít khi trở về.

Tới cổng, nàng gọi lớn:

Bá phụ ơi, con là Kha nhi. Hôm nay con bắt hai con cá, mang biếu bá một con!

Bên trong, Ngô Đạo đang đan giỏ mây. Nghe tiếng cháu gọi, ông ngẩng lên, thấy Kha nhi xách cá tươi đến, bèn mỉm hiền hậu:

Kha nhi ngoan, nhà con để mà ăn. Bá ở nhà cũng chẳng thiếu thức ăn .

Ngô Kha vẫn cố nài:

Ngô bá cứ nhận cho con vui, lòng hiếu thảo của con, nhà con còn một con nữa. Bá nhận giúp con!

Không nỡ phụ lòng cháu, Ngô Đạo đành nhận lấy, mang cá bếp lấy mấy cây cải thảo, dăm củ khoai lang đưa cho Kha nhi mang về.

Cầm mấy thứ về cho nương con, chăm cho khỏe .

Ngô Kha lễ phép cảm tạ, đoạn về nhà. Trên đường về, bất ngờ nàng gặp một thiếu nữ dáng cân đối, gương mặt xinh , tuổi chừng mười bốn, mười lăm, phục sức giản dị nhưng cũng quá quê mùa.

Thiếu nữ chính là Vương Tú, con gái của Vương Đại Trí trong thôn, nổi danh nuông chiều như tiểu thư, luôn mơ lấy chồng giàu sang. Ngay khi trông thấy Ngô Kha, ánh mắt Vương Tú đầy vẻ khinh thường.

Vương Tú chắn đường, giọng the thé:

Ngô Kha! Trong bao vải của ngươi gì thế? Đưa đây xem nào!

Ngô Kha nhiu mày, trong lòng thầm khinh bỉ.

Người đầu óc vấn đề ? Cớ gì cho ngươi xem vật của ?

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Vương Tú là kẻ bắt nạt , vốn thích Lý Mục Sâm – con trai trưởng thôn, một thư sinh tiền đồ sáng lạn. Thường ngày nàng vẫn tỏ vẻ coi thường, đố kỵ, nay càng lý do gì nhún nhường.

Ngô Kha dửng dưng lướt qua, chẳng buồn đáp lời, cũng chẳng liếc mắt lấy một cái.

Bị phớt lờ, sắc mặt Vương Tú đỏ bừng vì tức giận, gào lên:

Này, đang chuyện với ngươi đấy! Ngươi điếc ?

Ngô Kha vốn định bỏ qua, nhưng Vương Tú dùng lời lẽ thô tục, trong lòng nổi giận, ánh mắt lạnh băng, nàng mỉm chế giễu:

Ngươi gì đấy? Ta chỉ tiếng cẩu mà thôi!

Vương Tú sững sờ, ngờ Ngô Kha dám đáp trả . Vẫn tưởng Ngô Kha hiền lành yếu đuối như , nàng càng lớn tiếng:

Chính mắng ngươi đấy, đồ chó cái!

Nói xong cũng gì thêm, chỉ tức tối Ngô Kha.

Ngô Kha chỉ khẽ , ánh mắt bình thản, bỏ , miệng còn ngân nga:

Phì… Haha… Haha…

Nàng thầm nghĩ, tranh luận với loại thế chỉ tổ phí lời, chi bằng giữ sức về nhà còn giúp nương và tỷ tỷ.

Vương Tú theo bóng dáng ngay thẳng, ung dung của Ngô Kha, đột nhiên cảm thấy nàng còn là tiểu cô nương yếu đuối năm nào. Trong lòng càng thêm bực tức, nàng hét theo:

Ngô Kha—

Ngươi là đồ cẩu nhân—

Ngươi là đồ cẩ nhân Hừ! Đợi đấy!

Nói tức tối rời , ánh mắt vẫn còn đầy tức giận và ghen tỵ.

Còn Ngô Kha, nàng chỉ mỉm nhạt, bước nhanh về phía mái nhà tranh nhỏ, trong lòng thêm ít ý niệm để bắt đầu con đường đổi vận mệnh gia đình.

:

Loading...