Cảnh tượng hỗn loạn trong phòng kịp lắng xuống, thì từ ngoài cửa vang lên tiếng hô:
“Tĩnh Vương điện hạ giá lâm!”
Tiếng bước chân thong thả, trầm . Mọi trong phòng thoáng chốc như đóng băng. Sau đó, tất cả nhanh chóng quỳ rạp xuống.
Chung Sở Sở đang co ro giường cũng hoảng hốt, quỳ sụp xuống đất, cúi đầu dám ngẩng lên. Cô chỉ mong Tĩnh Vương điện hạ sẽ nhận , hoặc chí ít, đừng chú ý đến sự tồn tại đáng hổ của cô.
Lâm Thư dù đang ván gỗ, thể đầy thương tích, vẫn cố gắng lật xuống, nghiến răng quỳ dập đầu, gắng sức tỏ lòng kính cẩn. Hắn phạm tội lớn, giờ đây chỉ mong gây họa cho gia đình.
Bóng áo bào dài thêu tỉ mỉ sải bước chậm rãi, vững vàng tiến đến. Hạ Hàn Thần: Tĩnh Vương: ai, chỉ thẳng tiến đến bên Chung Lạc Ninh, vươn tay khẽ kéo nàng dậy, giọng dịu dàng:
“Ta đến thăm nàng.”
Giọng lớn, nhưng từng chữ như gió xuân thổi tim .
Lâm Vũ Đồng quỳ đất, đầu tiên tận mắt thấy Tĩnh Vương điện hạ: mà bao lời đồn thổi đều thể nào miêu tả trọn vẹn. Khuôn mặt tuấn tú như tạc, đôi mắt sâu như nước thu, thần sắc cao quý ngời ngời khiến nàng nhất thời ngẩn ngơ.
Lúc Tĩnh Vương nhẹ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua nàng, Lâm Vũ Đồng vội cúi đầu, nhưng giấu ánh say đắm. Trong lòng nàng lóe lên một suy nghĩ táo bạo:
“Nếu thể cung phi, cuộc đời xem như viên mãn.”
ý nghĩ lóe lên đánh tan. Một tên thị vệ cạnh Tĩnh Vương quát lạnh:
“Ngươi mà thêm một nữa, sẽ móc mắt ngươi.”
Cả phòng lặng ngắt. Lâm Vũ Đồng giật b.ắ.n , vội vàng cúi đầu sâu hơn, lắp bắp:
“Thần nữ tội… chỉ là… nhất thời thất lễ dung nhan quá đỗi… đẽ của điện hạ…”
Nàng mong ánh mắt tội nghiệp và lời xin ngọt ngào sẽ khiến vị Vương gia chú ý. …
“Cút.”: Tĩnh Vương lạnh nhạt phun một chữ.
Không thèm liếc nàng thêm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nu-than-y-trung-sinh-bao-thu/chuong-93-duoc-roi-day-la-nguoi-dan-ong-cua-ta.html.]
Chung Lạc Ninh ở bên cạnh thấy khỏi bật khe khẽ. ánh mắt nàng thoáng chốc trầm xuống. Dù Hạ Hàn Thần chẳng động lòng những trò rẻ tiền , nhưng nàng vẫn thấy khó chịu.
“Cũng to gan lắm, chằm chằm nam nhân của như .”: nàng lẩm bẩm.
Hạ Hàn Thần thấy, đôi mắt đen ánh lên tia , sang véo nhẹ má nàng:
“Nàng ghen?”
Chung Lạc Ninh hếch cằm:
Gà Mái Leo Núi
“Ta ghen, nhưng… nàng thật trơ trẽn.”
Tĩnh Vương bật thành tiếng, đám đang quỳ sát đất, ánh mắt dừng nơi Lâm phu nhân và Lâm Vũ Đồng, giọng lạnh như băng:
“Nghe dám chuốc thuốc ám hại của ?”
Lời dứt, thanh trường kiếm trong tay khẽ rút khỏi vỏ, ánh thép lạnh lóe lên trong ánh đèn lờ mờ khiến ai nấy run rẩy.
“Kiếm của lâu nếm máu.”
Vợ chồng Lâm gia mặt mày tái mét, lập tức quỳ gối dập đầu, miệng ngớt van xin:
“Điện hạ tha mạng! Là do nhất thời hồ đồ, trời cao đất dày…”
Chung Viễn Sơn khẽ lắc đầu. Trong lòng ông lúc cũng thầm cảm thán: may mà hại là Chung Lạc Ninh, bằng … phủ tướng quân tan thành tro bụi !
Hạ Hàn Thần quét mắt một lượt, lạnh lùng tuyên bố:
“Những ngày nhà họ Lâm ở phủ tướng quân, gây rối loạn, phiền của . Mỗi chịu phạt… năm mươi roi.”
“Năm… năm mươi roi?”: phu nhân họ Lâm kịp kêu lên thì ngất xỉu tại chỗ.
Chung Lạc Ninh thấy , cong môi, hất cằm về phía Hạ Hàn Thần, dịu dàng lên tiếng giữa căn phòng đầy những kẻ đang cúi đầu im thin thít:
“Được … đây là đàn ông của .”