Hạ Hàn Thần ngẩng cằm, về phía nhà họ Thượng, giọng điệu nghiêm nghị:
“Chuyện trong nhà các ngươi, đợi xử lý xong xuôi sẽ rời .”
Thượng Như Phong thoáng do dự, thấp giọng hỏi:
“… điện hạ, chuyện tên sát thủ …”
Hắn thật lòng lo cho Chung Lạc Ninh. Dù sát thủ chết, nhưng lưng còn ai, vẫn là mối họa dứt. Nếu kẻ đó vẫn rình rập trong bóng tối, Chung Lạc Ninh thể an tâm?
Thượng Nguyệt Lai con trai mở miệng càng hoảng hốt, dùng khuỷu tay huých mạnh Thượng Như Phong, hiệu đừng thêm lời nào. Hiện giờ, Tĩnh Vương điện hạ trách phạt nhà họ Thượng, cả nhà nên ơn, đừng vì một câu vô ý mà rước họa . Nghĩ đến đây, y khỏi lườm con trai một cái.
Những điều đó, Chung Lạc Ninh đều thu mắt. Nàng mỉm nhàn nhạt, giọng điệu bình thản:
“Nay đối phương tay với , nếu còn lưu đây, e rằng sẽ liên lụy đến các vị. Tốt hơn hết là sớm rời . Nếu thực sự kẻ thù lấy mạng , sẽ tìm cách tay, sớm muộn gì cũng để lộ dấu vết. Khi đó, tự khắc sẽ tra .”
Nghe lời , Thượng Như Phong gật đầu tán đồng. Chung Lạc Ninh là công chúa Tĩnh, Tĩnh Vương điện hạ bảo vệ, lo sợ gì cả. Hắn cũng thêm gì.
Hạ Hàn Thần nhẹ nhàng siết lấy tay nàng, ánh mắt thâm sâu:
“Có ở đây, ai dám động đến nàng. Nếu tìm kẻ chủ mưu , sẽ tự tay xé xác .”
Lời lớn, nhưng đủ khiến đám nhà họ Thượng rùng .
Trên đường hồi kinh, cùng lên xe ngựa. Hạ Hàn Thần và Chung Lạc Ninh chung một cỗ xe.
“Ninh Ninh, đêm qua nàng ngủ, nên tranh thủ chợp mắt .”: Hắn nhẹ nhàng , để nàng tựa đầu lên vai .
Chung Lạc Ninh ngẩng đầu:
“Cả đêm ngươi cũng chợp mắt. Ngươi dựa vai ngủ một lát .”
Thấy nàng nghiêm túc, Hạ Hàn Thần bật .
“Nàng cái gì?”: Chung Lạc Ninh đỏ mặt.
“Không gì cả. Ta chỉ thấy vui vì nàng bên cạnh.”: Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.
Chung Lạc Ninh mặt đỏ bừng, ngả đầu vai , chậm rãi chìm giấc ngủ. So với khí nặng nề ở nhà họ Thượng, lúc nàng mới cảm thấy dễ chịu thật sự.
Xe ngựa lắc lư, nhưng nàng ngủ yên.
Chung Viễn Sơn lo lắng vì vụ thích khách nên cưỡi ngựa . Quốc sư do tụng kinh cả đêm nên cũng ngủ .
Hành trình trở về bình yên. Khi tới cổng kinh thành, thấy đại hoàng tử Hạ Lương Không chờ sẵn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nu-than-y-trung-sinh-bao-thu/chuong-85-gap-huynh-truong-va-tau-tau-cua-ta.html.]
Gà Mái Leo Núi
“Trần nhi! Tỷ tỷ! Hai trở về !”: Hắn mừng rỡ sải bước tới.
“Đại ca, ở đây?”: Hạ Hàn Thần hỏi, vẻ ngạc nhiên. Trong lòng , vẫn xóa bỏ nghi ngờ. Chuyện Chung Lạc Ninh ám sát vẫn rõ ràng, mà Hạ Lương Không cũng là một trong những khả năng…
“Tới đón hai chứ .”: Hạ Lương Không rạng rỡ.
Lúc , bên cạnh đại hoàng tử là một cô gái trẻ tuổi. Nàng mặc váy dài màu vàng nhạt, bên ngoài khoác thêm lớp áo trắng nhẹ nhàng, tóc ngắn chấm vai, làn da trắng mịn, khuôn mặt điểm trang tinh tế, toát lên vẻ hoạt bát, linh động.
Chung Lạc Ninh thấy cô bé, cảm thấy đôi mắt chút quen quen, nhưng nhất thời nhớ từng gặp ở .
“Chào rể!”: Cô bé ngọt ngào lên tiếng chào Hạ Hàn Thần, vô tình liếc qua Chung Lạc Ninh.
Chung Lạc Ninh nhíu mày. “Anh rể?”
Một tỷ tỷ như từ xuất hiện? Nàng từng Hạ Hàn Thần nhắc tới một vị gọi là “tẩu tẩu”.
Hạ Hàn Thần cũng sửng sốt.
Thấy sắc mặt hai , đại hoàng tử lớn:
“À quên giới thiệu, đây là Nam Diệp Cơ. Mấy hôm thái hậu nhận nghĩa nữ, ban phong hiệu công chúa. Từ nay nàng gọi hai là ca ca và tẩu tẩu cũng hợp lý thôi.”
Chung Lạc Ninh lập tức nhớ . Thì là Nam Diệp Cơ: cô bé mấy từng gặp trong cung, còn là trong phòng giặt đồ. Giờ đây khi điểm trang, khí chất khác biệt. Nàng khỏi cảm khái: một cô gái nhỏ như , thể giành ân sủng của thái hậu. Cũng coi như phúc.
Nam Diệp Cơ híp mắt hỏi han:
“Tẩu tẩu mấy ngày gặp gầy ? Có đại ca chăm sóc ? Hay đất Du Đường dưỡng ?”
Vừa lém lỉnh trêu chọc, khiến Hạ Hàn Thần lắc đầu khổ.
“Nghe ở Du Đường thương nhân c.h.ế.t còn bật dậy cắn , thật đáng sợ!”: Nam Diệp Cơ thêm, giọng chút sợ hãi.
Chung Lạc Ninh dịu dàng an ủi:
“Đừng sợ, nhà họ Thượng đều chôn cất đàng hoàng.”
Sau khi trở về kinh thành, Chung Lạc Ninh cùng Chung Nguyên Sơn hồi phủ tướng quân. Hạ Hàn Thần trở về cung.
Khi phủ, Chung Nguyên Sơn chắp tay lưng, sắc mặt nghiêm nghị:
“Ta luôn cảm thấy Nam Diệp Cơ gì đó .”
Chung Lạc Ninh lắc đầu, điềm đạm :
“Không . Cô bé chỉ là một đến kinh thành, sống nương nhờ trong cung, thái hậu thương yêu nên mới ngày hôm nay.”
Dứt lời, nàng thoáng ngước mây trắng đỉnh trời, lòng dâng lên chút lo lắng mơ hồ…