Ngay cả Cao thị và Chung Nguyên Sơn cũng âm thầm kinh ngạc. Vào thời đại , một c.h.ế.t trong quan tài mà thể bật dậy cắn ? Thật là chuyện quái đản từng thấy!
Mặt xanh răng nanh? Cao thị tưởng tượng một ông già khuôn mặt xanh lét, răng nanh dài lởm chởm, đột ngột lao cắn , hai tay run run nắm chặt khăn tay, khỏi rùng .
sắc mặt nghiêm túc của Thượng Như Phong, giống dối. Hắn xưa nay từng ăn hàm hồ.
Lục Lạc lúc sợ đến mức nép trong vòng tay Chung Nguyên Sơn, như một cây liễu yếu ớt gió:
“Tướng quân… Lục Lạc sợ…”
Cao thị liếc mắt nàng một cái, đầu tiên trong lòng nảy sinh cảm giác chướng mắt. Tại bà nhận ? Chung Nguyên Sơn vỗ vai Lục Lạc, gì, chỉ khẽ an ủi.
Thượng Như Phong :
“Việc thực sự khác thường. Trong Y Lợi quốc, e rằng chỉ hai khả năng can thiệp. Một là Mục Tiên Nhân, một là tiểu thư nhà các vị. Mục Tiên Nhân rõ tung tích, chỉ thể nhờ cậy Chung tiểu thư.”
Hắn tận mắt chứng kiến Chung Lạc Ninh từng giải độc cho . Độc đó giống như loại khiến ông bà biến dạng. Nếu nàng thể chữa cho , thể cứu họ.
Thế nhưng lo lắng. Nếu Chung tiểu thư đồng ý, cũng oán trách, bởi nàng vốn dĩ chỉ là một cô gái mảnh mai. Nếu nàng chịu giúp, thì cả Du Đường cứu.
Chung Lạc Ninh Thượng Như Phong mặt, nhớ đầu gặp gỡ, tuấn tú như ngọc, phong độ nhẹ nhàng. Giờ đây áo trắng nhàu nhĩ, tóc rối bời, tuy gầy nhiều nhưng ánh mắt toát lên vẻ kiên cường, trách nhiệm.
“Được, sẽ cùng ngươi một chuyến.” Chung Lạc Ninh đáp.
“Đa tạ Chung cô nương! Du Đường hy vọng !” Thượng Như Phong chắp tay hành lễ, mặt mày lộ rõ sự cảm kích.
Chung Lạc Ninh dứt lời, liền phát hiện cửa phủ tướng quân tụ tập ít .
“Chung cô nương chữa bệnh, chứ bắt quỷ thì chắc…”
“Thương để cô vướng chuyện …”
Nghe tiếng xì xào, Chung Nguyên Sơn chau mày. Ông con gái từng dùng linh dược cứu , nhưng ngờ đến nỗi dám đối diện với ‘quái vật’ mặt xanh răng nanh.
Chung Nguyên Sơn trầm giọng:
“Lạc Ninh, con là nữ nhi, nên . Ta con cùng Thượng đến Du Đường. Như Thái Ca , con đạo sĩ.”
Vừa dứt lời, ông chợt nghĩ điều gì:
“Việc nên tâu lên hoàng thượng, thỉnh Cửu Tinh đại sư cùng , nếu cần thì huy động thêm hộ vệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nu-than-y-trung-sinh-bao-thu/chuong-80-ai-biet-hai-nguoi-se-co-mot-moi-tinh-vung-trom.html.]
“Cửu Tinh đại sư?” Chung Lạc Ninh nghiêng đầu hỏi Đông Tuyết.
Đông Tuyết đáp ngay:
“Chính là từng giải độc cho Đại hoàng tử. Là đạo nhân cao minh, cầm cành liễu, thể trấn tà. Trước đây Lâm phi tà nhập, miệng lẩm bẩm sằng, hành vi cổ quái, nhưng khi đại sư vẽ bùa dán trán, liền hồi tỉnh.”
Chung Lạc Ninh gật đầu:
“Vậy thì mời đại sư cùng .”
Lời khiến Thượng Như Phong xúc động. Một kẻ mang danh tội nhân như , nào dám cầu đến Cửu Tinh đại sư. Nay Chung tiểu thư thỉnh, quả là ân đức khôn cùng.
“Chung cô nương mà còn mời hoàng thượng nữa thì !” Hắn dứt lời, một giọng nữ nhè nhẹ vang lên:
“Chung Lạc Ninh mời hoàng thượng ? Quả thật mơ giữa ban ngày. Nhà họ Thượng các ngươi từng đắc tội với triều đình, bây giờ còn cầu xin?”
Mọi , thì thấy Chung Sở Sở khoan thai bước tới, váy lụa hồng thướt tha.
Chung Lạc Ninh liếc nàng, hờ hững :
“Ngươi đúng là nơi nào cũng mặt.”
Chung Sở Sở mỉm , bước đến gần Thượng Như Phong, giọng điệu châm chọc:
“Thượng Như Phong, ngươi mê sắc của Chung Lạc Ninh từ lâu. ngươi quên ? Nàng là thê tử xuất giá của Tĩnh vương điện hạ. Ngươi xứng liếc nàng một cái!”
Gà Mái Leo Núi
Lời dứt, dân chúng xì xào bàn tán:
“Chung tiểu thư là của Tĩnh vương điện hạ?”
“Thế mà còn cận với Thượng ?”
“Không hợp lẽ thường…”
Thượng Như Phong rõ ý đồ của Chung Sở Sở: cố ý gièm pha thanh danh Chung Lạc Ninh, gieo rắc mối nghi kỵ với Tĩnh vương điện hạ. Hắn trầm giọng:
“Chung tiểu thư thông minh đoan chính, tài mạo song , là chỉ Tĩnh vương điện hạ mới xứng đôi. Thượng mỗ xưa nay từng tư niệm gì.”
Chung Lạc Ninh thầm thở phào. Quả nhiên lời của Thượng Như Phong khiến ánh mắt xung quanh dịu phần nào.
Chung Sở Sở vẫn chịu buông tha, cất giọng chua chát:
“Biết hai lén tư tình với từ lâu ?”