Mang Theo Không Gian Nữ Thần Y Trùng Sinh Báo Thù - Chương 61: Thật là một trò lừa bịp tuyệt vời!

Cập nhật lúc: 2025-08-04 04:49:13
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Lạc Ninh từng xem ít phim thây ma ở kiếp . Lúc , nàng thiếu nữ áo xanh đang run rẩy, tứ chi vặn vẹo bước từng bước kỳ dị về phía , trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Nàng kinh ngạc nhận : đồng tử của nữ nhân … là màu trắng!

Một cơn gió thoảng qua, vạt áo xanh phất nhẹ, lộ nơi cổ trắng bệch một dấu răng đỏ thẫm.

Chung Lạc Ninh khẽ rùng , trong đầu chợt hiện lên hình ảnh từ bộ phim Chuyến tàu đến Busan của kiếp . Nàng lùi nửa bước, nhíu mày hỏi:

“Người … ngươi… thật sự là… thây ma chứ?”

Thiếu nữ áo xanh khựng , lời nào.

Chung Lạc Ninh sực nhớ: thây ma . Nàng dè chừng nàng tiến tới gần hơn. Đông Tuyết thấy lập tức rút kiếm chắn Chung Lạc Ninh.

Nàng cảnh giác nghiêng bảo hộ, ánh mắt kiên định.

Chung Lạc Ninh cảm động, mỉm khen:

“Đông Tuyết, ngươi trung thành như , thật đáng yêu. Muah~”

Đông Tuyết nghiêm nghị mà bất đắc dĩ. Thời điểm thế , công chúa mà còn đùa !

Chung Lạc Ninh nghiêng đẩy Đông Tuyết sang một bên, chủ động đối diện với thiếu nữ áo xanh. Nàng phát hiện đối phương đang chăm chú .

Ngay khoảnh khắc ánh mắt hai chạm , đôi đồng tử trắng đục của thiếu nữ dần chuyển thành trong sáng. Một tia hoảng loạn lẫn cô độc lộ rõ.

Khi ánh mắt nàng lướt qua thể bê bết m.á.u của con mèo trắng, cả run lên, nhanh chóng quăng con mèo sang một bên.

lúc , từ xa một nhóm chạy tới. Dẫn đầu là một nam nhân trung niên ăn vận chỉnh tề, theo là hai hạ nhân.

“Chủ nhân! Nàng ở !”: Một kẻ hầu hét lên.

Chung Lạc Ninh nhíu mày:

“Bọn họ là…?”

Đông Tuyết ghé tai nhỏ:

“Là Thừa tướng Thượng Nguyệt Lai, phụ của Thượng Như Mộng.”

“Ồ, .”: Chung Lạc Ninh thản nhiên.

Thượng Nguyệt Lai tới, màng tới nàng, lạnh lùng hạ lệnh:

“Trói nàng , đưa về phủ.”

Nữ nhân áo xanh thấy thì hoảng sợ, ánh mắt đầy oán giận và cầu cứu. Nàng ngập ngừng, thấp giọng:

“Cứu… …”

Chung Lạc Ninh sững . Nàng thể !

Vậy thì thây ma !

Nàng bước lên một bước, chắn mặt thiếu nữ:

“Không thể mang nàng .”

Thượng Nguyệt Lai sửng sốt, liếc nàng đánh giá:

“Ồ? Ngươi ? Tại ?”

Hắn sờ cằm, giọng điệu dò xét.

Chung Lạc Ninh đáp, chỉ kỹ thiếu nữ áo xanh. Mặc dù dung mạo bình thường, nhưng ánh mắt thần trí. Vết cắn cổ thể là đầu mối. Nếu đúng như nàng đoán, thì đây là một ca bệnh nghiêm trọng cần theo dõi.

Nàng thản nhiên đáp:

“Nàng triệu chứng dị thường, cần đưa về khám và chữa trị gấp.”

Thượng Nguyệt Lai đánh giá nàng: một nữ tử dung nhan đoan chính, khí chất hơn , nhưng dù cao quý thế nào, cũng nên cản đường .

Kẻ hầu phía lập tức quát lớn:

“Gặp Thừa tướng, hành lễ quỳ gối là thất lễ!”

Chung Lạc Ninh trừng mắt. Trước khi nàng kịp gì, Đông Tuyết lạnh nhạt cất lời:

“Ồ? Công chúa Tĩnh của chúng mà cũng quỳ gối Thừa tướng ?”

Chung Lạc Ninh tươi, phụ họa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nu-than-y-trung-sinh-bao-thu/chuong-61-that-la-mot-tro-lua-bip-tuyet-voi.html.]

“Ta sẽ hỏi Tĩnh vương điện hạ xem điều luật nào như .”

Thượng Nguyệt Lai tới hai chữ Tĩnh công chúa, sắc mặt biến đổi ngay tức khắc. Không thể đắc tội với của Cảnh công chúa!

Hắn vội vàng cúi , cất giọng khẩn thiết:

“Là hạ quan vô lễ, mong công chúa rộng lượng tha thứ!”

Thấy đột ngột chuyển giọng, cúi đầu cúi mặt, Chung Lạc Ninh trong lòng buồn : phận công chúa, đầu thấy hữu dụng đến thế.

Thượng Nguyệt Lai :

“Công chúa, đây là của phủ Thừa tướng, chỉ đưa nàng hồi phủ.”

Chung Lạc Ninh lắc đầu:

“Ta thể giao nàng cho ngươi . Bệnh trạng của nàng quá dị thường, nhất định đưa về Y quán quan sát.”

Thượng Nguyệt Lai sợ nàng điều tra manh mối, nên dám cưỡng ép, miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Chung Lạc Ninh cũng cảm thấy kỳ quái: thuận theo quá nhanh.

Nàng nghĩ nhiều, dắt thiếu nữ áo xanh theo về Thiện Y Đường. Càng sớm càng .

Không ngờ, giữa đường, họ gặp một tiểu hài tử đang xổm rấm rứt.

Trên phố Bắc Kinh lúc vốn vắng vẻ, tiếng càng chói tai.

Chung Lạc Ninh khựng bước, đứa nhỏ đáng thương, lòng mềm nhũn:

“Có chuyện gì đó…”

Đông Tuyết liền nhắc nhở:

“Công chúa, cẩn thận, coi chừng lừa!”

Chung Lạc Ninh lắc đầu:

“Đứa bé như , lỡ kẻ buôn rình bắt thì ? Đông Tuyết, ngươi trông thiếu nữ giùm , tới xem thử.”

Nói , nàng chạy nhanh tới:

“Tiểu tử, nhà ngươi ? Có lạc ?”

Đứa bé ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng:

“Mẫu … hình như lạc mất …”

Gà Mái Leo Núi

Chung Lạc Ninh bật , xoa đầu nó:

“Được , ở đây với ngươi, đừng .”

Đứa trẻ khẽ gật đầu, nước mắt còn ráo thì vài bóng đen chợt lao tới.

Một cú đánh từ phía khiến nàng quỵ xuống đất, cơn đau xuyên tủy sống lan khắp .

Lạnh. Đau. Buốt.

Một nữ nhân lao tới, ôm lấy đứa nhỏ:

“Con ngoan, mẫu ở đây !”

Nàng liếc Chung Lạc Ninh, toan giúp đỡ nhưng thấy Đông Tuyết phi tới thì lập tức ôm đứa trẻ bỏ chạy.

Đông Tuyết vội vàng đỡ lấy Chung Lạc Ninh.

Chung Lạc Ninh cắn răng chịu đau, móc trong khẩu s.ú.n.g lục: là vật nàng giữ từ kiếp : nhắm đám áo đen, nổ s.ú.n.g liên tiếp:

Bùm! Bùm! Bùm!

Mấy tên sát thủ ngã xuống, m.á.u loang mặt đất.

Một tên sắp c.h.ế.t còn kịp gì thì tắt thở. Đông Tuyết thét lên:

“Ngươi là ai? Dám ám hại công chúa!”

Không câu trả lời.

Đông Tuyết tự trách:

“Nô tỳ thất trách…!”

Chung Lạc Ninh còn kịp đáp, phát hiện: thiếu nữ áo xanh bắt cóc mất !

Một đòn nghi binh phía đông, đánh thật phía tây. Thật quá xảo quyệt!

Loading...