Sau khi chùa thiêu hủy, đầy nửa tháng , Lý phi lặng lẽ mua một tòa đại trạch, chỉnh trang đặt tên là “Hợp phủ”. Mục Tiên Nhân chậm rãi thuật với Chung Lạc Ninh.
Chung Lạc Ninh âm thầm cảm khái, cái giá trả cho việc lẩn tránh tội thực sự quá đỗi lớn lao. Một phi tần từng sủng ái, lo nghĩ đến áo cơm, vì đoạn quá khứ u ám mà cam lòng rời khỏi hoàng cung, rời xa quân vương, tự bỏ bạc mua một phủ lớn như thế. May mắn , nàng vốn phận cao quý, tài vật dồi dào, nếu là nữ tử tầm thường, chỉ e chẳng thể chèo chống nổi.
Ngày ngày dùng sen tắm gội , quanh năm suốt tháng, há chẳng chỉ để rửa sạch nỗi ô nhục và lầm năm xưa? Giờ đây, khi tung tích của Lý phi, trong lòng Chung Lạc Ninh nhẹ nhõm phần nào, liền thi lễ cảm tạ:
— Sư phụ, đa tạ , rốt cuộc giúp giải một khúc mắc lớn.
Nếu nhờ Mục Tiên Nhân chỉ điểm, ai ngờ rằng Lý phi, mà triều đình cho là mất tích thậm chí chết, đang sống ngay tại con phố Sơn Nghĩa Phường của nàng?
Mục Tiên Nhân nàng lười nhác đáp:
— Rảnh rỗi thì sẽ truyền cho ngươi ít công phu nhập môn.
Mắt Chung Lạc Ninh sáng rực, liền nở nụ :
Gà Mái Leo Núi
— Sư phụ, thể truyền cho ngay bây giờ chăng?
Nàng xưa nay luôn cầu tiến, học hỏi ngừng. Kỹ nghệ đối với nàng cũng như bát đũa, hỏng cái thì cái khác. Mục Tiên Nhân chỉ khẽ lắc đầu:
— Chưa tới lúc.
Nàng ý, gặng hỏi thêm. Sau khi từ biệt, bước cửa điện, lúc gặp Tiểu Đường Nguyên đang dạy hai tiểu hài nhi học chữ. Vừa thấy nàng, liền ngẩng đầu hỏi:
— Lạc Ninh tỷ, bao giờ tỷ tới?
Chung Lạc Ninh vuốt đầu dịu dàng đáp:
— Ngươi chăm chỉ dạy dỗ hai . Lần tới, sẽ mang sách cho các ngươi.
Hai tiểu hài đồng cạnh liếc . Một đứa can đảm mở lời:
— Tỷ tỷ cứ đến là , chỉ xin đừng mang mấy cuốn sách nhàm chán nữa.
Đứa cũng phụ họa:
— Chúng thích câu cá, bắt chim, thả diều, chứ thích sách . Sư phụ mỗi tuần đều đưa chúng chơi đấy.
Tiểu Đường Nguyên vội nghiêm mặt:
— Lạc Đồng, Lê Niên, vô lễ!
Hai đứa nhỏ lập tức cúi đầu im lặng. Chung Lạc Ninh vuốt tóc chúng, sang hỏi:
— Tiểu Đường Nguyên, cha các ngươi ? Sao theo sư phụ của ?
Hắn nhẹ giọng:
— Chúng đều là cô nhi, sư phụ cưu mang khi đang lang thang ngoài phố.
Nghe , lòng Chung Lạc Ninh chùng xuống. Ba hài tử nhỏ tuổi, đôi mắt sáng long lanh, nương tựa một như Mục Tiên Nhân, thực khiến thêm phần kính trọng. Sau lưng nàng, Mục Tiên Nhân đang trong điện cũng chứng kiến cảnh đó, ánh mắt trầm lặng, nghĩ rằng đồ ắt sẽ cùng gánh vác đại nghĩa cứu đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nu-than-y-trung-sinh-bao-thu/chuong-53-nguoi-phai-thay-con-gai-quyet-dinh.html.]
…
Chung Lạc Ninh trở về phủ tướng quân.
Do hoàng thượng hạ chỉ xử trảm Lâm phi, phủ tướng quân đang tổ chức tang lễ. Không hề đình đài, liễu rủ, chỉ một ngày u buồn vĩnh viễn khắc ghi trong lòng sống.
Nửa đời trôi qua, lưu công đức gì, đến và đều vô nghĩa, chỉ còn hư vô. Đây là đầu tiên Chung Lạc Ninh chứng kiến cái c.h.ế.t gần đến kể từ khi nàng xuyên về thời đại . Trong lòng nàng chợt trĩu nặng.
Bước Thanh Lan viện, nàng thấy Chung Sở Sở mặc y phục tang đen, quỳ gối bên quan tài mà nức nở:
— Cô ơi, bỏ Sở Sở một ? Cô ơi!
Trông thấy Chung Lạc Ninh, ánh mắt nàng lập tức hóa hận thù, lao tới gào lên:
— Trả cô cho ! Trả cô cho !
Chung Lạc Ninh đẩy ngã, hai lăn lộn đất. Chung Lạc Ninh gượng dậy, nhưng Chung Sở Sở cứ thế ghì chặt. Đám nha vây quanh chỉ dám , dám can thiệp.
Lúc đầu Chung Lạc Ninh còn nhẫn nhịn, vì nàng Chung Sở Sở đang trong cơn đau mất . thấy nàng càng lúc càng ngang ngược, nàng đành nghiêm giọng quát:
— Nếu ngươi buông, sẽ khiến ngươi trả giá!
Chung Sở Sở càng điên cuồng, giơ móng tay định cào mặt nàng. Đám nha sợ tới mức nhắm mắt , chỉ sợ mặt đại tiểu thư thương.
Chung Lạc Ninh liền trở tay đè mạnh lên Chung Sở Sở, khiến nàng trợn mắt kinh ngạc. Đôi tay mạnh mẽ đến ngờ!
Không chút do dự, Chung Lạc Ninh tát mạnh hai cái má nàng , trái một, một. Khi Đông Tuyết và Thái Ca chạy đến, liền thấy tiểu thư nhà đang Chung Sở Sở mà đánh, trong lòng thầm thở phào.
Lúc , dì Cao và Lục La theo Chung Viễn Sơn cũng tới. Thấy , Thái Ca và Đông Tuyết vội kéo Chung Lạc Ninh .
Chung Viễn Sơn trừng mắt, lớn tiếng:
— Phản ! Các ngươi phản ?!
Không ngờ, lên tiếng là Chung Sở Sở. Nàng bò đến mặt phụ , gào lên:
— Phụ ! Người con gái mà quyết định!
Thấy Chung Lạc Ninh cưỡi Chung Sở Sở, Chung Viễn Sơn cũng chỉ nhàn nhạt :
— Hôm nay là tang lễ của dì các ngươi, ai nấy nên giữ im lặng.
Chung Sở Sở gào :
— Phụ , nữ nhi hiện giờ cô đơn bất lực, chỉ còn là chỗ dựa. Tỷ tỷ hôm nay náo loạn Thanh Lan viện, nha đều trông thấy. Người chủ cho con gái!
Chung Lạc Ninh chỉ trợn mắt nàng đang trắng trợn dối mà trong lòng phiền muộn. Nàng xoay bước .
Nào ngờ, Chung Viễn Sơn đột nhiên quát lớn:
— Dừng !