Hạ Hàn Thần hài lòng với phản ứng của Chung Lạc Ninh, dường như việc đều đúng ý nàng. Ánh mắt dịu dàng, mỉm :
“Ta sẽ đưa nàng đến một nơi khác.”
Dứt lời, nắm tay nàng, dậy như gió nhẹ lướt qua, dẫn nàng bước lên kiệu ngọc. Còn để gia quyến phủ Chung kịp hồn, đưa Chung Lạc Ninh khỏi cửa phủ, thẳng đến khu phồn hoa nhất trong thành.
Chỉ một tòa nhà ba tầng khang trang, Hạ Hàn Thần với vẻ tự hào:
“Nơi là y quán mà chuẩn cho nàng. Những dân tiêu chảy mắc các bệnh khác thể trực tiếp tới đây khám chữa. Như thứ nhất, nàng thể cứu nhanh chóng và hiệu quả; thứ hai, cũng tránh việc bôn ba vất vả khắp nơi.”
Nhìn tòa nhà mang tên Hoa Phủ mắt, trong lòng Chung Lạc Ninh khẽ chấn động. Thì Hạ Hàn Thần sớm việc nàng lặng lẽ ngoài chữa bệnh cho dân, còn vì nàng mà chuẩn một y quán rộng rãi như .
Nàng từng hy vọng y thuật của thể cứu sống thêm nhiều , nhất là trong mùa dịch, giảm bớt cảnh nhà tan cửa nát. Nay sự giúp đỡ của Hạ Hàn Thần, nàng thể nhiều hơn thế.
Hạ Hàn Thần sang hỏi:
“Y quán cần bao nhiêu hầu giúp việc? Hai mươi đủ chăng?”
Chung Lạc Ninh nhẹ, lắc đầu:
“Mười là đủ , năm nam năm nữ, chia các công việc, sẽ quá vất vả.”
Hạ Hàn Thần nhíu mày, cảm thấy cô nương thật tính toán, hề tham lam phô trương.
Nàng tiếp:
“Nếu về thể mở thêm vài chi nhánh ở các quận huyện khác, chúng càng thể cứu giúp nhiều hơn.”
Hạ Hàn Thần gật đầu, lòng tán thưởng thầm: “Tiểu cô nương quả thật khác biệt với những tiểu thư khuê các từng gặp. Không chỉ thông minh, mà còn xa trông rộng.”
Sau đó, dẫn nàng bước y quán:
“Tầng một để khám bệnh, tầng hai để trữ dược liệu thông thường, còn tầng ba để dành cho những trường hợp đặc biệt.”
Chỉ tay về phía một hán tử trung niên dáng vạm vỡ, Hạ Hàn Thần giới thiệu:
“Vị là Lý đại phu. Những ngày nàng thể mặt, ông sẽ nàng khám bệnh.”
Lý đại phu vái chào cung kính:
“Bái kiến công chúa Tĩnh, hạ quan sẽ hết sức phụng mệnh.”
Chung Lạc Ninh nhẹ nhàng đáp lễ, tỏ ý hài lòng.
Hạ Hàn Thần tiếp lời:
“Y quán còn tên, nàng đặt một cái tên xem ?”
Chung Lạc Ninh suy nghĩ một lát đáp:
“Gọi là ‘Sơn Nghĩa Đường’ . Chữa bệnh cứu , lấy nghĩa đầu.”
Hạ Hàn Thần lập tức truyền dựng bảng hiệu, khắc ba chữ “Sơn Nghĩa Đường” bằng vàng ròng treo cửa lớn. Chung Lạc Ninh bảng hiệu mới treo, lòng thầm nguyện sẽ hết lòng vì dân, chữa bệnh cứu như bổn phận sinh định.
Không chỉ lo việc bề ngoài, Hạ Hàn Thần còn đích sắp xếp đầy đủ hầu theo nguyện ý của nàng. Chung Lạc Ninh nhanh chóng hướng dẫn từng những điều cơ bản: cách nhận triệu chứng tiêu chảy, phòng bệnh, điều chế thuốc, chia nhóm việc.
Từ tiếp khách, ghi bệnh, sắc thuốc, phát dược, ghi sổ – việc đều sắp xếp đấy.
Thấy việc đó, Hạ Hàn Thần nắm tay nàng, mỉm nhỏ:
“Tiền thu từ y quán , để nàng tự giữ lấy.”
Mắt Chung Lạc Ninh sáng lên:
“Thật ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-nu-than-y-trung-sinh-bao-thu/chuong-14-y-quan-son-nghia.html.]
Hạ Hàn Thần gật đầu:
“Dù đây cũng là việc của nàng, chỉ cần cứu , ai dám can thiệp.”
Chung Lạc Ninh cảm động, nhẹ:
“Ta sẽ trả lương hàng tháng cho Lý đại phu và các hạ nhân trong y quán.”
Nàng còn thêm:
“Lợi nhuận cao thì thưởng thêm, lợi nhuận thấp thì trừ bớt. Ai cũng phần, để ai chịu thiệt.”
Hạ Hàn Thần bật :
“Chẳng , y quán lập vì lợi nhuận. Nếu ai bệnh nặng, cứ đến Sơn Nghĩa Đường là .”
Chung Lạc Ninh gật đầu:
“Ta hiểu. cũng để công sức bỏ uổng phí.”
Thấy nàng hiểu chuyện, Hạ Hàn Thần càng thêm yêu mến.
Hắn lập tức sai lan truyền tin tức y quán Sơn Nghĩa Đường khai trương. Chỉ trong chốc lát, từng đoàn đến khám bệnh chen chúc cửa.
Nhờ sự phân công hợp lý, việc diễn trôi chảy. Người bệnh từ mệt mỏi rã rời bước , khi rời thì mặt mày tươi tỉnh, miệng ngớt lời cảm tạ. Phí khám chăng, chỉ trong một ngày, danh tiếng của Sơn Nghĩa Đường vang xa khắp kinh thành.
Đến khi mặt trời khuất bóng, Hạ Hàn Thần đích tiễn Chung Lạc Ninh về phủ tướng quân. Hai cùng trong kiệu ngọc, trò chuyện mật, còn xa cách như thuở đầu.
Chung Lạc Ninh xoa bóp eo, vẻ mặt mỏi mệt. Hạ Hàn Thần liền gọi Đông Tuyết đến xoa bóp cho nàng, ân cần dặn dò:
“Nếu nguy hiểm, nhớ dùng sáo ngọc. Ta sẽ đến ngay.”
Chung Lạc Ninh mỉm gật đầu, lấy sáo cho xem, khẽ :
“Ta luôn mang theo bên .”
Hạ Hàn Thần chợt hỏi:
“Vậy … ngươi giải độc Hợp Hoan?”
Chung Lạc Ninh tự đắc:
“Dựa định lực và sự tự chủ hơn của .”
Đông Tuyết xong nhịn , bật khúc khích. Hạ Hàn Thần nhíu mày trừng mắt nàng.
Đông Tuyết nhanh miệng biện hộ:
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ là mật vệ đủ tiêu chuẩn. Cho dù buồn đến cũng tuyệt đối dám thành tiếng.”
Câu càng khiến bầu khí trong kiệu thêm phần ấm áp.
Chung Lạc Ninh thấy Hạ Hàn Thần vẫn nhíu mày, bèn khẽ :
“Được , hề uống độc Hợp Hoan, chỉ là đùa thôi.”
Gà Mái Leo Núi
Nghe , Hạ Hàn Thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiệu dừng phủ tướng quân. Chung Lạc Ninh bước xuống thì thấy v.ú Thạch đang lén lút về phía viện Bách Hoa, vẻ mặt lo lắng.
Đã khuya như , v.ú Thạch còn về phía cha nàng, chẳng lẽ chuyện gì bất thường?
Chung Lạc Ninh lập tức cáo biệt Hạ Hàn Thần, lặng lẽ theo v.ú Thạch, lòng đầy nghi hoặc…