Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:50
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chớp mắt tới đêm trừ tịch.

Mấy ngày , Lâm Uyển Nhi lui tới trấn mấy lượt, mỗi đều gởi thư tiền tuyến, nhưng tin tức vẫn bặt vô âm tín. Mỗi về, nàng thêm phần ủ rũ. Bao đêm liền, nàng trằn trọc đến tận canh tư mới chợp mắt, thần sắc tiều tụy thấy rõ.

Nàng còn tâm trí nào lo việc buôn bán thu chi, ngày ngày chỉ cầu mong một đạo thư báo bình an từ Tống Ngọc truyền về. Thế nhưng, nàng đợi mãi, đợi đến đêm trừ tịch, vẫn nhận bất kỳ tin tức nào.

Đêm trừ tịch, khắp nơi trong thôn pháo nổ vang trời, hân hoan ăn tết. Riêng trong viện nhà họ Tống tĩnh lặng đến nao lòng.

Không tin gì của Tống Ngọc, ngay cả Tống mẫu cũng chẳng buồn ăn tết, ngày ba bận đều mang cơm đến cho Lâm Uyển Nhi nhưng nàng chỉ ăn vài muỗng đặt xuống, chẳng thiết tha gì. Nhìn dáng vẻ gầy sọp của nàng, Tống mẫu xót lòng nhưng chẳng an ủi thế nào.

Thỉnh thoảng Tôn Nhu và Lưu Thanh Thanh cũng đến thăm, khuyên nhủ đủ điều. trong thâm tâm Lâm Uyển Nhi hiểu rõ—nếu Tống Ngọc thật sự cứu, đến giờ vẫn hồi âm? Rất thể… vẫn đang giam nơi địch doanh, sống c.h.ế.t rõ.

Nghĩ đến đó, lòng nàng như đao cắt. lúc , bụng đột nhiên đau quặn, nàng khẽ ôm lấy bụng thì thầm: “Hài tử , con cũng đang nhớ phụ ?”

Lệ chảy bao phen, cuối cùng nàng mỏi mệt trong tư thế tựa đầu giường.

Trời về khuya, tuyết lặng lẽ rơi. Gió bấc lùa qua cửa, rít lên từng hồi lạnh buốt.

Trong mộng, Lâm Uyển Nhi như lạc một cánh đồng tuyết trắng vô tận. Xung quanh là vô xác binh sĩ đại Việt ngã xuống, m.á.u nhuộm đỏ tuyết, lạnh đến tận xương. Nàng bàng hoàng gào gọi: “Phu quân! Phu quân ở …”

Nàng chạy mãi, chạy mãi, gió tuyết rát da, m.á.u chân ngừng trào lên. Bỗng phía xa xuất hiện một bóng , y phục tơi tả, đẫm máu, từng bước một lê tới gần nàng.

Lâm Uyển Nhi nhận đó chính là Tống Ngọc, phu quân của nàng. Dù mái tóc rối bời che gương mặt, dù m.á.u me che lấp ánh mắt, nàng vẫn nhận . Nàng nghẹn ngào chạy về phía , đưa tay chạm tới… thì cảnh sắc mắt bỗng hóa thành hư vô.

“Phu quân… đừng …”

Ngoài hiện thực, gương mặt đang ngủ mê của nàng, lệ lặng lẽ lăn dài.

Cùng lúc , một bóng đẩy nhẹ cánh cửa bước .

Tiểu hồ ly đang ngủ bên lò sưởi lập tức cảnh giác, gườm gườm lạ. chỉ một khắc , khi rõ khuôn mặt , nó liền mừng rỡ lao tới, vòng quanh , đuôi vẫy liên hồi.

Tống Ngọc đưa tay dấu im lặng, tiểu hồ ly lập tức ngoan ngoãn trở góc lò.

Chàng khép cửa, nhẹ bước đến bên giường. Nhìn thấy Lâm Uyển Nhi co ro, khuôn mặt gầy gò còn chút huyết sắc, lòng đau như d.a.o cắt.

Chàng đưa tay xoa nhẹ lên bụng nàng, nơi … chính là hài tử mà nàng trong thư. Trong những ngày giam nơi địch doanh, từng chữ trong lá thư của nàng là nguồn động lực duy nhất giúp sống sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-97.html.]

Chàng nhớ rõ nàng từng : “Nếu trở về, sẽ cải giá.” cuối thư, nàng thêm: “Nếu c.h.ế.t, sẽ theo xuống hoàng tuyền.”

Chỉ vì mấy chữ , giữa lúc sắp lìa đời, tự buộc bản tỉnh táo trở , sống sót thoát , trở về bên nàng.

“Phu quân…”

Tiếng gọi yếu ớt từ trong mộng khiến Tống Ngọc bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức.

Chàng cởi áo giáp lạnh buốt, nhẹ nhàng xuống bên cạnh nàng, ôm nàng lòng, cúi đầu hôn lên trán, lên má nàng.

Lâm Uyển Nhi cảm thấy trong mơ một vòng tay ấm áp bao bọc lấy thể giá lạnh của . Nàng vô thức áp sát lồng n.g.ự.c nóng hổi , đột ngột mở mắt.

Ngay mắt nàng—chính là khuôn mặt thuộc của phu quân nàng!

“Phu… phu quân?”

Đôi mắt nàng mở lớn, dám tin điều đang thấy.

Tống Ngọc dịu dàng , đưa tay vuốt ve gò má nàng, thì thầm: “Nương tử, là đây, về .”

Nàng dụi mắt, thật kỹ, kìm mà nhào lòng , nước mắt trào như suối: “Phu quân! nhớ lắm! Vì thư? với nương lo c.h.ế.t!”

Tống Ngọc ôm nàng thật chặt, ánh mắt cũng rưng rưng: “Nương tử, là của . Ta giam trong địch doanh, thể hồi âm. về, về …”

Chàng nhẹ nhàng lau giọt lệ mặt nàng, ôn nhu : “Nương tử đừng nữa, giờ nàng thai, thể động đến thai khí.”

“Chàng… thư của ?”

Hạt Dẻ Nhỏ

“Đọc , từng chữ từng câu đều khắc lòng.”

Lâm Uyển Nhi nắm lấy tay , nước mắt vẫn kịp khô, ánh mắt đau lòng những vết thương lành nơi tay nơi mặt . “Phu quân… những ngày qua, khổ lắm ?”

Nàng cúi xuống, hôn lên từng vết thương của . Mỗi nụ hôn đều mang theo tình thâm sâu nặng, như xoa dịu thống khổ.

Tống Ngọc nhắm mắt, để mặc nàng hôn lên những vết đau . Trong lòng , tất cả đau đớn, tổn thương đều vì khoảnh khắc mà trở nên đáng giá.

 

Loading...