Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:49
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương thúc gật đầu, mặt đầy hân hoan, : “Vài hôm , cũng gửi thư cho tiểu tử nhà . Hôm qua nhận hồi âm, chủ tướng suất lĩnh binh mã công phá đại doanh địch, sắp tới sẽ đại thắng!”
Tống mẫu cùng Lâm Uyển Nhi thế đều vui mừng khôn xiết, Tống mẫu nắm tay nàng, giọng run run: “Uyển Nhi, nếu đúng như lời, thì chẳng mấy chốc Ngọc nhi sẽ trở về!”
Lâm Uyển Nhi xúc động gật đầu: “Dạ , nương.”
Sau đó, nàng xuống một phong thư gửi , đem gói cẩn thận, đợi thấy tuyết ngoài cửa ngớt mới cùng Tống mẫu đến trạm dịch gửi thư.
Người trạm dịch do tuyết phủ dày, sợ rằng thư năm sáu ngày mới đến nơi.
Ra khỏi trạm, Tống mẫu dắt nàng đến hiệu thuốc, mua cho nàng một loạt d.ư.ợ.c liệu bổ dưỡng. Trước khi phụ giúp ở quán lẩu, Lâm Uyển Nhi đưa Tống mẫu mấy ngàn lượng ngân phiếu, kịp tiêu, giờ cuối cùng cũng chỗ để dùng .
Ngoài t.h.u.ố.c bổ, Tống mẫu còn ghé qua tiệm vải, chọn mấy tấm gấm vóc thượng hạng cùng kim chỉ, tranh thủ ít áo quần, mũ nhỏ cho cháu nội sắp chào đời.
Lâm Uyển Nhi Tống mẫu tay xách nách mang đầy những thứ mua cho nàng và đứa bé, trong lòng khỏi cảm động. Nàng Tống mẫu mua ít gì đó cho bản , nhưng bà chỉ thiếu gì.
Không còn cách nào khác, Lâm Uyển Nhi đành thuận theo bà, để bà mua sắm cho cháu nội, nghĩ Tết cũng sắp tới, tích trữ chút đồ cũng là .
Cứ thế, hai dạo quanh cả một ngày, tiêu mất năm trăm lượng bạc, mua đến nỗi chất đầy xe lừa.
Trở về đến nhà trời sẩm tối.
Tống mẫu kéo mấy bọc lớn nhà, xắn tay áo xuống bếp chuẩn bữa tối.
Lâm Uyển Nhi phụ giúp thì bà kéo sảnh sưởi ấm, cho đụng tay đến việc gì.
Không còn cách, nàng đành về phòng.
Tiểu bạch hồ chẳng chạy , lúc về thì lông ướt sũng, cả lạnh buốt.
“Tiểu Bạch, ngươi chạy thế? Dạo cứ thích ngoài thế?”
Lâm Uyển Nhi cầm khăn khô lau cho nó, ôm lòng.
Tiểu bạch hồ tựa hồ cảm nhận nàng đang mang thai, liền nhẹ nhàng cuộn , cẩn thận cọ cọ lên bụng nàng, mới nhảy xuống.
Bữa tối xong, Lâm Uyển Nhi tắm nước nóng lên giường nghỉ ngơi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Dạo nàng dễ buồn ngủ, chỉ bao lâu chìm giấc mộng, trong lòng ngừng mong mỏi ngày phu quân trở về, ba đoàn tụ vui vầy.
Sáng hôm , còn tỉnh hẳn, ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Lâm Uyển Nhi vội mặc áo mở cửa, mở thì thấy Tôn Nhu cùng Lưu Thanh Thanh đỏ hoe mắt, sắc mặt hốt hoảng.
Lòng nàng chợt trầm xuống, chẳng lẽ chuyện ở biên cương?
“Vào mau.”
Nàng vội dẫn hai phòng, rót hỏi: “Xảy chuyện gì ?”
Tôn Nhu ấp úng mãi, cuối cùng sự gặng hỏi của Lâm Uyển Nhi, mới run rẩy : “Uyển Nhi tỷ, tỷ cố giữ bình tĩnh…”
“Rốt cuộc là ? Muội !”
“Là, là Tống đại ca… Hôm qua nhận thư hồi âm từ Vương Nhị, rằng quân vốn đẩy lùi quân địch, ngờ tướng lĩnh nước Yến giả vờ đầu hàng, nhân cơ hội bắt sống Tống đại ca …”
“Cái… cái gì?!”
Toàn Lâm Uyển Nhi bỗng chốc lạnh toát, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống, may mà Lưu Thanh Thanh kịp đỡ.
“Uyển Nhi tỷ, tỷ đừng sợ, Vương Nhị trong thư là chủ tướng đang nghĩ cách cứu , bảo tụi đừng quá lo lắng…” Lưu Thanh Thanh nhẹ giọng trấn an.
Lâm Uyển Nhi đột nhiên ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, ngất lịm.
Tôn Nhu cùng Lưu Thanh Thanh hoảng hốt, vội nâng nàng lên giường, Lưu Thanh Thanh thì ba chân bốn cẳng chạy gọi Trương đại phu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-96.html.]
lúc Tống mẫu từ ngoài giặt đồ trở về, thấy Lưu Thanh Thanh mặt mày tái mét chạy thì vội giữ hỏi.
Lưu Thanh Thanh đành kể chuyện Lâm Uyển Nhi ngất xỉu.
Tống mẫu , mặt biến sắc, chạy thẳng phòng.
“Uyển Nhi!”
Nhìn thấy nàng giường, mặt trắng bệch, bất tỉnh nhân sự, Tống mẫu chân tay bủn rủn, gần như ngã quỵ.
“Tống thím, là của con, con nên chuyện Tống đại ca với Uyển Nhi tỷ… là con suy nghĩ kỹ…” Tôn Nhu rưng rưng nước mắt, giọng tràn đầy áy náy.
Tống mẫu cố nén xúc động, nàng hỏi: “Ngươi gì? Ngọc nhi ? Xảy chuyện gì?”
Tôn Nhu kể một lượt.
Tống mẫu xong, cứng đờ. Ngọc nhi… quân địch bắt ? Sao thể như ? Rõ ràng hôm qua Vương thúc còn đại quân đ.á.n.h lui địch mà…
Chẳng bao lâu , Trương đại phu tới.
Ông nhanh chóng bắt mạch cho Lâm Uyển Nhi.
Một lúc , Tống mẫu lo lắng hỏi: “Trương đại phu, Uyển Nhi ?”
Ông thu tay, chậm rãi đáp: “Không gì nghiêm trọng, chỉ là nhất thời quá mức kích động nên ngất , nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh. cô đang mang thai, nếu thường xuyên kích động như , dễ ảnh hưởng thai khí.”
Nghe thế, Tống mẫu mới thở một , vội tạ ơn tiễn đại phu.
Tôn Nhu và Lưu Thanh Thanh thì kinh ngạc : “Uyển Nhi tỷ thai?”
“Phải, Uyển Nhi m.a.n.g t.h.a.i hơn một tháng .”
Tống mẫu thở dài: “Hôm qua còn hớn hở thư báo tin vui cho Ngọc nhi, nào ngờ hôm nay nhận hung tin…”
Nói tới đây, bà nhịn nữa, nước mắt lã chã rơi.
Tôn Nhu vội vã an ủi: “Tống thím đừng buồn, Vương Nhị là chủ tướng đang tìm cách cứu . Nhất định sẽ biện pháp cứu Tống đại ca ngoài.”
Lời là , nhưng trong lòng đều rõ, Ngọc nhi chỉ là một tiểu binh, chủ tướng liệu dốc sức vì một ?
Tống mẫu lúc chỉ âm thầm khấn vái trời đất phù hộ…
Nửa đêm, Lâm Uyển Nhi tỉnh .
Tống mẫu vẫn luôn bên trông chừng, thấy nàng mở mắt liền nghẹn ngào: “Uyển Nhi, con cuối cùng cũng tỉnh . Có chỗ nào khỏe ?”
Lâm Uyển Nhi khẽ lắc đầu.
“Con nhịn đói cả ngày , để nương mang cháo cá lên cho con ăn, nương luôn hâm nóng trong bếp đó.”
“Con ăn…”
Tống mẫu nàng như , chỉ thở dài: “Uyển Nhi, nương hiểu con lo lắng cho Ngọc nhi, nhưng trong bụng con là cốt nhục của Ngọc nhi đó, con ăn thì hài tử trong bụng cũng đói theo. Nhịn đói con.”
Nghe tới đây, Lâm Uyển Nhi mới miễn cưỡng gật đầu.
Tống mẫu vội rời xuống bếp.
Còn một trong phòng, nghĩ tới việc Tống Ngọc bắt, tim nàng như xé nát, nước mắt thi tuôn rơi.
Chiến trường vốn hiểm ác, bắt càng dễ rơi cảnh sinh tử mong manh…
Tiểu Bạch thấy nàng rơi lệ, liền nhảy lên giường, nhẹ nhàng cọ cọ tay nàng, như an ủi.
“Tiểu Bạch… bây giờ…”