Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:48
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy trong lòng chút nghi hoặc vì tướng quân hỏi những điều , nhưng Tống Ngọc vẫn thành thật bẩm báo:

“Khởi bẩm tướng quân, đường trở về, tiểu nhân cẩn thận quan sát, cảm thấy cớ sự Bắc Cương địch chiếm cứ nhanh chóng như , e liên quan đến địa thế cùng khí hậu nơi đó.”

Tướng quân Tần Nghị nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Ồ? Vậy ngươi thử xem.”

Tống Ngọc trầm giọng tiếp lời: “Bắc Cương địa thế bằng phẳng, nơi hiểm yếu để cố thủ, bất lợi cho quân quan sát phòng ngự. Lại thêm tuyết lớn kéo dài, tuyết tích dày đất khiến ngựa lâu cóng chân, dễ trẹo móng, sức lực suy giảm, chẳng còn khả năng xung phong. Vậy nên quân lâm trận ắt chịu thiệt thòi.”

Tần Nghị chằm chằm, ánh mắt mang theo vài phần kinh dị. Một tên binh sĩ mới tuyển, từng lên trận, thể thấy rõ thế cục như , thực khiến khó mà tin nổi.

Một hồi , Tần Nghị mới hỏi: “Nếu vấn đề, ngươi kế sách gì đối phó ?”

Tống Ngọc chắp tay: “Khởi bẩm tướng quân, nếu lấy sức đối sức, quân e khó địch nổi. Chi bằng lấy trí đối địch, chỉ thể dùng mưu, thể liều mạng cứng đối cứng.”

Tần Nghị hứng thú: “Ồ? Dùng mưu thế nào?”

Tống Ngọc ngẫm nghĩ một lát, quanh bốn phía, tiến gần, thấp giọng một phen kế hoạch trong lòng.

 

Hôm khéo là ngày rằm tháng Chạp, cũng đúng mười lăm ngày kể từ khi Tống Ngọc rời nhà.

Tuyết Bắc trút xuống mỗi lúc một dày, cả Hoàng Loan thôn trắng xóa một mảnh.

Lâm Uyển Nhi mái hiên, ngẩng đầu tuyết đọng đầy sân, trong lòng lo lắng yên. Bắc Cương khí hậu khắc nghiệt như thế, phu quân nhà nàng nơi chẳng hiện tại , chịu lạnh, ăn no, chỗ đặt lưng chăng?

lúc , Tống mẫu từ trong bếp , tay bưng theo một lò sưởi nhỏ đặt lòng Lâm Uyển Nhi, lo lắng : “Uyển nhi, ngoài trời lạnh ngắt, con thêm lát cho ấm?”

Lâm Uyển Nhi nhẹ, tiện phu quân bên cạnh, ngủ thế nào cũng chẳng ấm, chỉ khẽ đáp: “Con dậy sớm quen , cũng chẳng ngủ .”

Chưa dứt lời, bụng nàng bỗng truyền đến một trận cuộn lên buồn nôn, nàng vội đưa tay che miệng, nhíu mày khó chịu.

Tống mẫu kinh hãi, vội đỡ tức phụ trong nhà, rót ly nóng đưa nàng uống, thấy sắc mặt nàng tái , đột nhiên hỏi: “Uyển nhi, tháng con đến kỳ ?”

Nghe hỏi , Lâm Uyển Nhi cũng khựng . Nàng nghiêng đầu ngẫm một chút, thoáng chấn động – hình như tháng vẫn thấy tới. Còn thêm mấy ngày nay thường mệt mỏi buồn ngủ, bụng nôn nao…

Chẳng lẽ…

Chỉ sắc mặt nàng, Tống mẫu mừng rỡ nắm tay tức phụ: “Uyển nhi, tám phần mười là con m.a.n.g t.h.a.i ! Mau, đừng uống nữa, để nương hâm cho con bát sữa bò nóng!”

Nói chạy biến bếp, bước chân lộ rõ niềm vui sướng giấu nổi.

Lâm Uyển Nhi bóng lưng bà, khỏi mỉm . Từ đến nay Tống mẫu vẫn đối với nàng như con ruột, nay nàng thai, hiển nhiên là mừng tới quên cả trời đất.

Chẳng mấy chốc, Tống mẫu mang bát sữa nóng về: “Uyển nhi, uống con, cho ấm bụng.”

Lâm Uyển Nhi đỡ lấy, chợt nghĩ: “Nương, là… mời Trương đại phu đến bắt mạch xem đúng là con hỉ . Nhỡ như , để cao hứng hụt thì .”

Tống mẫu vỗ trán : “Ôi chao, nương hồ đồ quá, chỉ lo mừng mà quên mất điều . Con uống sữa , nương mời đại phu ngay!”

Nói đoạn, tung tăng cửa chạy thẳng sang nhà Trương đại phu.

Không lâu , bà dẫn ông trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-95.html.]

Trương đại phu xuống, bắt mạch cẩn thận cho Lâm Uyển Nhi. Tống mẫu cạnh giấu nổi vẻ khấp khởi.

Một lúc , ông : “Chúc mừng! Tức phụ nhà bà quả thật hỉ, thai tượng vững vàng, gì đáng ngại.”

Tống mẫu vui đến rơi nước mắt: “Ông trời mắt! Rốt cuộc nhà lão Tống cũng hậu !”

Lâm Uyển Nhi cũng mừng rỡ, trong lòng như đóa hoa nở rộ. Nàng bất giác đưa tay vuốt bụng – nơi hiện đang cất giữ cốt nhục của nàng cùng Tống Ngọc.

Nàng tin, nếu Tống Ngọc tin , nhất định sẽ hạnh phúc tả xiết.

Trương đại phu dặn thêm mấy câu cáo từ. Tống mẫu tiễn ông cửa, , mặt mày hớn hở : “Uyển nhi, con ăn gì ? Nương cho con.”

Lâm Uyển Nhi mỉm : “Con thèm ăn gì nhiều, chỉ dùng ít đồ thanh đạm.”

“Được, nương sẽ nấu cháo gà cho con. Có thai , ăn uống qua loa.”

Tống mẫu dặn dò mấy câu hăng hái bếp. Không bao lâu, bưng cả cháo lẫn món mặn tận phòng cho nàng.

Hạt Dẻ Nhỏ

Lâm Uyển Nhi dở dở , thầm nghĩ: bà bà vốn coi nàng như nữ nhi ruột thịt, nay hỉ , chẳng khác nào trân châu bảo ngọc nâng niu từng li từng tí.

Nàng : “Nương, con ngoài ăn cũng , đến nỗi yếu ớt ạ.”

Tống mẫu lườm yêu: “Ngoài trời tuyết lớn thế , chẳng may trúng phong hàn thì ? Có bầu , thể còn như nữa, lo từng ly từng tí. Mau ăn .”

Lâm Uyển Nhi đành gật đầu, ngoan ngoãn cầm bát cháo ăn từng muỗng nhỏ.

Tống mẫu cạnh , tủm tỉm: “Chẳng giờ Ngọc nhi ở Bắc Cương thế nào. Nếu nương tử mang thai, chắc nó vui đến phát điên mất.”

Lâm Uyển Nhi gật nhẹ đầu. Chỉ tiếc Tống Ngọc nửa tháng, vẫn thư tín gửi về, trong lòng nàng luôn thấy bồn chồn yên.

Ăn nửa bát, nàng buông thìa, : “Nương, con lên trấn một chuyến.”

Tống mẫu sửng sốt: “Trời tuyết như đổ, con mà vội?”

Lâm Uyển Nhi cầm lấy tay bà: “Con thư gửi đến Bắc Cương, hỏi thăm tình hình của phu quân, cũng là báo cho tin mừng .”

Tống mẫu , lòng cảm động lo lắng: “Thôi thì nương cùng con , nương yên tâm để con một .”

Nói xong liền gói ghém áo choàng, đưa Lâm Uyển Nhi lên xe lừa, cẩn thận từng chút một.

Xe lừa lắc lư mãi mới tới trấn .

Vừa đến cửa quán hỏa lô, Tống mẫu dừng xe, cột dây cẩn thận đỡ tức phụ xuống.

Khi mới sáng sớm, khách , Vương thúc đang tính sổ sách. Vừa thấy hai , ông : “Tống mẫu, Lâm cô nương, tuyết thế mà cũng lên trấn ư?”

Tống mẫu xuống sưởi tay, Lâm Uyển Nhi rót cho bà chén nóng. Đợi tay chân bà bớt tê lạnh, mới dịu giọng đáp:

“Cũng vì Ngọc nhi Bắc Cương lâu tin tức, Uyển nhi gửi thư cho nó…”

 

 

Loading...