Mang Theo Không Gian Gả Cho Ngốc Tử, Nàng Được Sủng Thành Bảo Bối - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-10-09 01:02:47
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Nhi tỉnh thì Tống Ngọc chẳng còn ở trong phòng, rời từ khi nào.

Nghĩ đến chuyện đêm qua trêu chọc suốt một đêm, khiến nàng ngủ mê man đến mức chẳng gì, ngay cả một lời tiễn biệt cũng chẳng kịp , lòng nàng chút buồn bực.

Lâm Uyển Nhi khoác thêm áo choàng, đẩy cửa bước ngoài. Sân nhỏ phủ kín một lớp tuyết dày. Nàng khẽ rụt cổ, kéo c.h.ặ.t t.a.y áo, bất giác thầm nghĩ: “Lạnh như thế , chẳng phu quân mang đủ áo …”

Tống Ngọc mới rời , trái tim nàng trống trải vô cùng. Chàng nửa buổi, nàng bắt đầu nhớ da diết.

Nàng chỉ mong quân Đại Việt thể sớm đẩy lùi quân địch, để các tướng sĩ sớm ngày bình an hồi hương.

Dùng bữa xong, Lâm Uyển Nhi liền đến cửa tiệm nơi trấn . Nàng giữ cho bận rộn một chút, thì mới để lòng trôi theo nỗi nhớ.

Lúc nàng ở quầy kiểm sổ sách, từng trang lật qua tay, bình thường đến nửa canh giờ là xong, hôm nay mà tốn đến hơn một canh giờ.

Bên cạnh, quản sự Vương thúc thấy nàng tâm trí yên, liền trêu:

“Lâm cô nương đây là nhớ tiểu tướng công chăng?”

Lâm Uyển Nhi đỏ mặt:

“Vương thúc, trêu chọc con .”

Vương thúc hiền:

“lang nhi út của cũng ứng nghĩa lên Bắc Cương, triều đình chiêu mộ binh mã chẳng ít. Người đông, thế mạnh, tất sẽ thắng giặc ngoại bang.”

Lâm Uyển Nhi gật đầu nhạt, trong lòng chỉ mong thật như lời Vương thúc .

Nghe tân đế màng lời can gián của triều thần, tự chinh Bắc Cương. Có thể thấy, thế lực của địch quốc quả khiến lòng trong triều kinh hãi.

Triều đình bất an, bách tính tự nhiên cũng chẳng thể yên lòng. Người trong trấn ai nấy đều bắt đầu tích trữ lương thực, nhu yếu, sợ ngày mai chẳng thể yên .

Thanh Thạch trấn nơi địa đầu phía Bắc, nếu Bắc Cương thất thủ, nơi tất sẽ chịu vạ lây. Mọi chỉ đành sớm chuẩn , mong giữ khi biến loạn xảy .

 

Lúc tại tiền tuyến—

Chiến sự khẩn cấp, triều đình cấp cho mỗi tân binh một con tuấn mã, quân do Tần Nghĩa – tân phong Chinh Bắc tướng quân – dẫn đầu, tiến quân về Bắc Cương.

Hai mươi vạn tân binh, ngoại trừ khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, đều ngày đêm nghỉ, ngựa dừng vó, tiến thẳng về tiền tuyến.

Cuối cùng, hai ngày đường, đoàn quân đến trạm đóng cách biên giới Bắc Cương trăm dặm.

Tần tướng quân hạ lệnh:

“Dừng ngựa đóng doanh! Lập tức hạ trại, bố trí phòng tứ phía.”

Tống Ngọc, Vương Nhị cùng Hổ Bưu ba chung suốt dọc đường. Nay đến đất Bắc Cương, ba khỏi cùng , ánh mắt dõi về phương Nam.

“Ngọc ca, Hổ Bưu, hai thử xem, trận thể đ.á.n.h lui giặc ?” – Vương Nhị căng dây buộc lều hỏi.

Hổ Bưu nhíu mày, lắc đầu:

“Chưa từng trận, trong lòng cũng thấy nôn nao lắm.”

Tống Ngọc đáp thật:

“Khó lắm.”

Lời thốt , sắc mặt Vương Nhị liền ảm đạm. Trên đường , từng khác bàn luận rằng giặc ngoại đến năm mươi vạn quân, còn bên cộng cả đội ngũ tân đế chinh cũng chỉ hơn ba mươi vạn. Tương quan binh lực thật cân xứng.

“Nếu , lỡ như… Vậy nương tử của ở nhà chờ mấy, chẳng lẽ…” – giọng Vương Nhị nghẹn .

Hổ Bưu gì, từ bọc vải lấy ba chiếc bánh bột nướng, đưa cho hai mỗi một cái.

Vương Nhị cầm bánh, c.ắ.n một miếng, bỗng khen:

“Ê, bánh ngon quá! Là nương ngươi đấy ?”

Hổ Bưu ánh mắt m.ô.n.g lung chiếc bánh:

“Không… Là do Lưu Thanh Thanh .”

“Ồ…” – Vương Nhị đầy ẩn ý, kéo dài âm điệu.

Tống Ngọc liếc , hỏi:

“Nhớ nàng ?”

Hổ Bưu mặt đồng hun cũng nhuốm sắc hồng, nhưng vẫn cố mạnh miệng:

“Ai nhớ nàng chứ.”

Vương Nhị hì hì:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-94.html.]

“Nhớ thì cứ nhận , giả bộ mãi chẳng mệt ?”

“Ăn bánh , đừng nhiều lời!” – Hổ Bưu trừng mắt, Vương Nhị hề hề, nhét đầy miệng.

 

Doanh trại dựng xong, Tần tướng quân liền lệnh cho phó tướng dẫn một tiểu đội đến Mạc Tỏa Hà dò xét động tĩnh địch quân.

Tống Ngọc chọn cùng. Hắn ăn vội phần bánh còn , mặc giáp lên đường.

Hạt Dẻ Nhỏ

Mạc Tỏa Hà là nơi ngăn giữa hai doanh trại, đối diện bên sông chính là doanh địa của nước Đại Yến.

Bởi dòng sông khá rộng, đóng băng đủ dày, nên quân Đại Yến vẫn thể vượt sông.

Sau khi trinh sát một hồi, đoàn về.

Phó tướng tiến chủ doanh thương nghị cùng tướng quân, Tống Ngọc cùng những còn thì chia nghỉ ngơi.

Tống Ngọc lớp chăn bông lạnh ngắt, trong đầu mãi nghĩ về đường sông qua, gì đó khiến cảm thấy bất an mà thể rõ.

Bên cạnh, Vương Nhị ngủ mê man, xoay gác cả chân lên , miệng còn lẩm bẩm gọi:

“ nương tử… nương tử, cho hôn một cái… tướng công nhớ nàng quá…”

Nói xong, liền vươn miệng… định hôn.

Tống Ngọc mở to mắt, mặt đầy hoảng sợ, vội đưa tay đẩy Vương Nhị xa.

Ngờ , Vương Nhị lăn sang ôm lấy Hổ Bưu, miệng chụt một cái rõ to má Hổ Bưu.

Hổ Bưu lẽ quá mệt, hôn cũng chẳng động đậy.

Tống Ngọc giật giật khóe miệng, trong lòng tràn đầy ghét bỏ:

“Tên ngủ mà còn tật , về thức canh mới . Chẳng may hôn trúng… ăn với nương tử đây!”

Không ngủ nổi, Tống Ngọc khoác áo ngoài tuần đêm.

Ngoài doanh trại tối đen như mực, dám đốt lửa sưởi ấm vì sợ bại lộ mục tiêu. Các binh sĩ đều co ro trong tuyết lạnh.

Tống Ngọc về phương Bắc, nơi ánh tuyết phủ trắng đất trời, lòng kìm mà nhớ đến Lâm Uyển Nhi.

Nàng lúc nhớ đến ? Có đang ngóng trông tin lành chăng?

Giữa màn tuyết dày, một giọng nam trầm vang lên:

“Sao nghỉ ngơi mà đây?”

Tống Ngọc , thấy phó tướng đang , liền vội hành lễ:

“Khởi bẩm phó tướng, tiểu nhân ngủ , đây cùng các tuần tra.”

Phó tướng khẽ gật đầu, bảo:

“Ngươi chính là Tống Ngọc? Đi theo một chuyến.”

Tống Ngọc hỏi gì thêm, lập tức theo chủ trướng.

Tần tướng quân vẫn nghỉ, đang chăm chú xem địa đồ. Thấy phó tướng dẫn , liền ngẩng đầu hỏi:

“Ngươi chính là Tống Ngọc?”

Tống Ngọc lập tức khom đáp:

“Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân chính là Tống Ngọc.”

Tần tướng quan sát một lúc, hỏi tiếp:

“Ngươi là tâm phúc của thánh thượng?”

Tống Ngọc nhất thời sửng sốt:

“Sao tướng quân ?”

Tần tướng đáp ngay, chỉ đưa tay chỉ một bức thư đặt bàn—là do hoàng đế gửi đến bằng bồ câu. Trong thư :

“Tống Ngọc là dũng mưu, thể cùng bàn mưu kế phá giặc.”

Tần tướng :

“Ngươi cùng phó tướng đến Mạc Tỏa Hà, phát hiện gì chăng?”

 

 

Loading...